Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1251



Chương 1251

Làm kinh doanh lúc nào cũng phải có một người đóng vai tốt và một người đóng vai xấu.

Mạc Phong khẽ chau mày: “Tập đoàn của chúng ta cũng phải vận hành. Vốn lưu động của công ty không được động vào, hơn nữa trước đó anh cũng đã hứa với những người kia, trong vòng ba năm nếu không trả lại vốn cho họ thì anh còn phải bồi thường nữa! Làm ăn ai chẳng muốn kiếm nhưng câu nói cuối cùng của em đúng, đều là người nhà cả, có gì thì cùng nhau thương lượng!”

“Đúng vậy. Chúng ta đều là người trong nhà. Cậu Mạc rút bớt lãi được không?”, Mộ Dung Vân Long lau mồ hôi trán cười khổ.

Anh khẽ đập bàn: “Một trăm tệ, tôi lấy lãi một phần trăm tức là mười tệ! Mười tỉ tệ thì một ngày cũng chỉ có một trăm triệu tệ thôi!”

“Điều này…Một ngày một trăm triệu tệ tiền lãi…Ngân hàng nhiều lắm cũng chỉ thu có không chấm một phần trăm thôi. Của cậu nhiều quá!”, Châu Nhược Niên sầm mặt.

Thế này nào phải giúp bọn họ mà là thừa dịp cháy nhà hôi của thì có. Mấu chốt là anh lại còn làm ra vẻ ấm ức lắm.

Từ Giai Nhiên chỉ khoanh tay cười lạnh lùng: “Chú Châu, một trăm tệ, một ngày có một tệ tiền lãi thật sự không phải là cao đâu. Chúng tôi để tiền vào ngân hàng, tiền lãi một ngày đủ để cho công ty xoay vòng đấy. Hơn nữa hiện tại ở Giang Hải, thậm chí là Hoa Hạ, làm gì có ngân hàng nào cho các chú mượn mười tỉ! Ngoài cậu Mạc ra, e rằng các chú có đi vay nặng lãi thì cũng không vay được nhiều như vậy!”

“…”

Hiện tại kinh tế khó khăn, đâu đâu cũng giống nhau. Giờ muốn tìm ngân hàng vay tiền thì có khi một trăm triệu tệ cũng khó chứ đừng nói là mười tỉ tệ.

Doanh nghiệp lớn nhỏ nào cũng nợ ngân hàng. Dù ngân hàng có hàng trăm tỉ tệ cũng không thể cứu được hết các doanh nghiệp. Nên rất nhiều công ty, thậm chí là các tập đoàn không có đủ vốn đổ vào nên đã bị phá sản.

Ba gia tộc lớn ở Giang Hải cũng vậy. Theo như tổn thất hiện tại, nếu một tháng nữa mà sóng gió không qua đi thì ba nhà họ sẽ bị phá sản ngay.

Từ Mậu Thịnh ngẩng đầu: “Cậu Mạc, chắc cậu vẫn còn cách khác mà chưa nói đúng không?”

Ông ta dường như đã đi guốc trong bụng Mạc Phong. Giờ Giang Hải là địa bàn của nhà họ Mạc. Đương nhiên anh sẽ không trơ mắt nhìn ba nhà họ sụp đổ. Sự tồn tại của ba nhà ràng buộc lẫn nhau, hơn nữa còn có thể kiểm soát được các gia tộc bên dưới nên họ có giá trị tồn tại. Nếu họ sụp đổ, nhà họ Mạc sẽ bị tổn thất rất lớn.

Châu Nhược Niên lúc này hét vào điện thoại: “Các người nói với tập đoàn Sài Thuỵ là đi chết đi! Nhà họ Châu chúng tôi từ hôm nay đã sát nhập tập đoàn Đằng Long, trở thành công ty con, lập tức cho người gửi toàn bộ báo cáo tài chính của nhà họ Châu tới tổng công ty!”

Nói xong, ông ta tức giận cúp điện thoại, tập đoàn Sài Thuỵ là một công ty lớn của Yến Kinh, giá trị thị trường hiện tại rơi vào khoảng một trăm tỷ tệ, trên thực tế, nhà họ Châu vẫn có thực lực, dù sao ông ta đang sở hữu vị trí địa lý rất tốt, thành phố lớn Giang Hải này có nền kinh tế phát triển, chỉ là thời gian này bị ảnh hưởng nặng nề.

Chỉ cần sau này kinh tế khôi phục, nhà họ Châu nếu có vốn sẽ dễ dàng trở mình.

Vì vậy, tập đoàn Sài Thuỵ đã nhìn ra được điểm này, nếu không sẽ không dùng hai mươi ba mươi tỷ tệ để thu mua, nhưng người có đầu óc một chút thôi cũng sẽ không bán toàn bộ với giá này.

Châu Nhược Niên mới ngoài bốn mươi tuổi, là độ tuổi sung sức nên không thể dùng hai mươi ba mươi tỷ tệ để dưỡng lão được chứ? Làm như vậy thì chẳng phải cơ nghiệp trăm năm của nhà Châu bị ông ta phá huỷ hay sao?

“Ông nghĩ kĩ chưa?”, Mạc Phong chếch khoé miệng khẽ cười.

Anh thà quyên góp ba mươi tỷ tệ cho tập đoàn Đằng Long, khôi phục sản nghiệp của nhà họ Châu, thêm sản nghiệp riêng của tập đoàn Đằng Long, một năm kiếm hàng chục tỷ tệ cũng không thành vấn đề. Hơn nữa bọn họ còn có một doanh nghiệp kinh doanh thuốc tư nhân, hai ba năm là có thể hoàn vốn, sau đó sẽ biến thành thu nhập ròng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.