Chương 1281
Mạc Phong cong chân, cả cơ thể dồn xuống như chuẩn bị tấn công: “Công phu có lịch sử hàng nghìn năm của Hoa Hạ là thứ mà châu Âu các người có thể lĩnh hội được sao?”
“Tầm bậy. Minh Vương, trước đó đã nói rồi, giờ thì đừng trách tôi nếu giết chết mấy người phụ nữ này đấy!”
“…”
Đúng lúc này, Tiếu Nhã ngồi khoanh chân dưới đất và bắt đầu hét lên. Tiếng hét của cô bé lanh lảnh vô cùng chói tai.
“Á!”
Cảm giác cứ như có hàng ngàn con ruồi đang bay ong ong trong tai bạn vậy.
“Cái quái gì thế này?”
….
Lúc này, bên trong một cửa hàng lẩu ở Giang Hải.
Ba người đàn ông đội nói lá đang ngồi ăn lẩu. Bởi vì họ ăn mặc khá buồn cười nên đi đâu cũng bị người khác chụp hình. Có người cho rằng họ đang biểu diễn, cũng có người cho rằng họ từ tổ phim nào đó chạy ra.
Không chỉ trang phục của họ giống như trong phim cổ trang Trung Quốc mà quan trọng hơn là họ còn cầm kiếm, chẳng phải là đóng phim cổ trang thì là gì?
Hơn nữa cơ thể của ba người này đều phát ra sát khí khiến người khác không dám lại gần.
Giải thích một cách đơn giản nhất là người bình thường bỗng đột nhiên nhìn thấy kẻ lực lưỡng với những vết xăm trổ và sát khí hùng hổ vậy. Điều đó khiến họ bỗng cảm thấy sợ hãi.
Nhất là những kẻ xăm hình hổ, báo, có khi còn thích hình ác ma của phương tây hay là Quan Công trừng mắt.
Tất cả những thứ đó đều khiến sát khí gia tăng. Nhưng người bình thường không thể kiểm soát được những hình xăm đó, người có thể kiểm soát được chắc chắn phải là những kẻ đã từng nhìn thấy máu hoặc đã từng giết người.
Bác sĩ và đồ tể là hai nghề nghiệp có thể điều khiển được sát khí của những người xăm hình. Những người khác thì không thể nào. Vì người bình thường xăm hình không những chẳng có gì đáng sợ mà ngược lại còn thu hút theo những thứ dơ bẩn.
Ba người này mặc áo đen kín mít, đầu đội nón lá. Vậy mà vẫn không thể che đi được sát khí, có thể thấy, mấy người này đã nhuốm máu của không ít người.
Xung quanh chỗ ba người này không ai dám lại gần. Dù có ngồi thì cũng sẽ cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Phục vụ trong cửa hàng thấy chỉ có ba người bọn họ mà không thấy vị khách nào khác thì chỉ biết nằm bò ra quầy thu ngân với vẻ kỳ lạ.
“Thật kỳ lạ, bình thường giờ này khách đi ăn đêm nhiều lắm mà. Sao hôm nay không có một ai vậy? Vừa rồi mấy vị khách đi vào là vào bên trong ngồi ngay, không ai dám ngồi bàn bên ngoài nữa. Kỳ lạ quá!”, nhân viên này gãi đầu, nhìn ba người kia với vẻ khó hiểu.
Trong đó có một người đội nón dường như đã nghe thấy, người này quay lại nhìn, khiến nhân viên phục vụ hết hồn, lập tức lùi lại.
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Cậu xem, giờ đã biết vì sao không ai dám ngồi ăn ở ngoài rồi chứ?”
“Rốt cuộc ba người này là ai vậy, ánh mắt trông đáng sợ quá. Nếu ngày nào họ cũng tới đây ăn thì chúng ta sẽ chẳng buôn bán được mất. May mà ăn ở ngoài, chứ ăn trong nhà thì có lẽ hôm nay chỉ có đúng ba người bọn họ thật!”
Bên trong cửa hàng đã chật kín người nhưng khá nóng bức. Vì ăn lẩu nên nhiều người chen chúc quá thì chắc chắn là sẽ chật chội.