Chương 1290
Hoàng Phổ Man Ngưu nói xong liền quay đầu chuẩn bị rời đi, Mạc Phong sao để yên thế được.
“Dừng lại!”
Anh đẩy Thương Hồng ra rồi lập tức lao về phía đó, bởi vì bị thương bên trong, anh không thể cử động quá mạnh, nếu không nội tạng của anh sẽ như thể vỡ tung ra vậy.
Mạc Phong nhảy tới trước và lao về phía hắn, Hoàng Phổ Man Ngưu đang lao đi điên cuồng, biết có người đuổi theo, trên mặt hắn không hề có chút lo lắng hay sợ hãi mà khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
“Đi chết đi!”
Lúc này, hắn lấy trong túi ra một vài quả lựu đạn, sau khi rút dây chì, liền ném tất cả về phía sau.
Nhược Hi thấy thế liền hoảng sợ: “Thiếu chủ! Cẩn thận!”
Tấm vải trắng trên cổ tay áo bay ra, quấn quanh eo Mạc Phong, anh định tiếp tục chạy về phía trước, nhưng ngay giây sau đã bị kéo lại.
“Mọi người, cẩn thận!”
Bùm bùm bùm!
Xung quanh vang lên âm thanh chói tai, cư dân xung quanh khi nghe thấy tiếng động liền bật đèn ra ngoài kiểm tra, chỉ thấy một đám khói mù mịt ở tầng dưới.
Lựu đạn này là một loại lựu đạn chiến đấu cỡ nhỏ, diện tích oanh tạc với bán kính ba mét, mấy quả lựu đạn ném ra đã biến mấy tòa cao ốc mới dưới lầu thành một đống đổ nát.
Mặt đường trũng sâu, xung quanh bốc cháy ngùn ngụt, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ gọi xe cứu hỏa đến mất.
Lúc này trên ngọn cây, Thường Vân Sam từ trong đó thò đầu ra, trong miệng vẫn còn đang ăn một chiếc lá cây: “Tên khốn kiếp này thật là ngỗ ngược. Đánh thì đánh đi. Thế mà lại đi chơi bẩn. Vừa chơi mình bằng lửa độc thì thôi đi, trong tay vẫn còn lựu đạn cơ đấy! Mọi người không biết thế nào rồi”.
Tại hiện trường.
Lúc này là một đống hỗn loạn, chạy chậm bị trúng bom thì sẽ bị thương.
Quét mắt một vòng, đám Mạc Phong đều biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một số người ở Ngũ Âm Lục Luật.
Cách địa điểm nổ ba mươi mét, Mạc Phong bò ra từ một hồ phun nước.
Trong tình huống cấp bách vừa rồi, Nhược Hi đã kéo anh lao về phía hồ phun nước trên quảng trường, Mạc Phong ghé vào hồ nhổ một ngụm nước ra, lúc này mới nhìn quanh và hỏi: “Những người khác đâu? Đều không sao chứ?”
Thương Hồng và Tiếu Nhã cũng nhảy xuống từ một cái cây xa, trong khi Tống Thi Vũ, Mục Thu Nghi và Mộc Linh Lung đi ra khỏi một con hẻm nhỏ cách đó không xa.
Cũng may không có ai bị thương, nhưng Mộc Linh Lung hai chân đều trầy da, thậm chí có thể nhìn thấy thịt bên trong, khập khiễng đi về phía bên này.
Chắc chắn không có vấn đề gì nếu cô ấy bỏ chạy một mình, nhưng vì cô ấy xuất hiện cùng lúc với Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ, có nghĩa là cô ấy đã vào con hẻm nhỏ này chỉ vì để bảo vệ hai người họ.
“Bố tôi đâu?”, Mạc Phong nhìn quanh mà không thấy bố đâu.
Anh biết bố mình không phải là người tham sống sợ chết, nhất định sẽ không bỏ chạy một mình lúc này.
Nhược Hi nhìn lên nóc một cửa hàng gần đó, thấy Mạc Yến Chi đang cầm ba quả lựu đạn trên tay, loại lựu đạn này là loại kích hoạt khi va chạm, nếu mở ra rồi quăng xuống đất, nó sẽ phát nổ ngay lập tức, nếu dùng tay bắt ở cự ly ngắn để giảm độ rung và nổ, lựu đạn sẽ không kịp mở kíp nổ.