Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1295



Chương 1295

Giờ đây, khi nhắc đến ba chữ phái Quỷ Cốc, trái tim Thường Vân Sam sẽ chợt run lên, có quá nhiều hối hận và áy náy.

Nhưng người đàn ông đội mũ rộng vành khẽ lắc đầu: “Đều không phải!”

“Vậy thì các cậu đến từ đâu?”

“Tông Vạn Kiếm!”

“…”

Vù–!

Lúc này, kiếm Tàn Uyên cũng từ xa biến thành một vầng sáng và bay tới trước mặt Mạc Phong.

Ngay khi thanh kiếm lao ra, kiếm trong tay ba người không khỏi run lên.

“Đây là loại kiếm gì vậy? Mà có thể khiến thanh kiếm trong tay chúng tôi run lên thế!”

Thường Vân Sam liếc nhìn kiếm Tàn Uyên sau lưng cười lạnh: “Kiếm Quân Vương! Nó cũng có thể được gọi là kiếm Tàn Uyên! Thanh kiếm mà chỉ hoàng đế mới có, đương nhiên mạnh hơn nhiều so với kiếm của tông Vạn Kiếm các cậu rồi!”

Chỉ cần nghe tên của tông Vạn Kiếm là biết rằng người ở đây lấy kiếm ngộ đạo!

Tiếu Nhã nhìn ba người họ rồi dang tay ra thì thào: “Vạn linh đan!”

“Cô Ba, chúng tôi làm gì có Vạn linh đan cơ chứ!”, người áo đen giang hai tay, cười khổ nói.

Nhưng cô nhóc khịt mũi: “Đừng có lừa tôi, trong túi anh có Vạn linh đan, tôi ngửi được! Đưa cho tôi!”

Mạc Phong đã từng nghe nói đến Vạn linh đan này, chính là lọ thuốc đặt trên bàn của Thường Vân Sam trước đó, nói đó là bảo bối, sống chết không cho Mạc Phong động vào.

Thứ ông ấy quý như vậy, tại sao đối với đám người này lại có vẻ không quý giá lắm thế!

Một người áo đen đội mũ cũng rộng vành khác bất lực mỉm cười: “Haizz… vậy chúng tôi đưa cô, cô đừng làm khó chúng tôi nữa nhé. Ra ngoài lâu như vậy, nếu không trở về, e là bố cô sẽ phái cao thủ khác rời núi đấy. Lúc đó sẽ trói cô mang về đấy”.

“Được rồi! Đưa cho tôi!”, Tiếu Nhã giang hai tay sốt ruột nói.

Cả ba người đều liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn người ở giữa, thấy anh ta từ trong túi lấy ra một lọ thuốc.

“Cô Ba, chỉ có ba viên thôi. Cô ăn từ từ thôi, đừng ăn như kẹo!”

Tiếu Nhã một tay cầm lấy cái chai: “Biết rồi!”

Sau khi nói xong liền đổ hai viên thuốc từ trong chai ra, một viên nhét vào miệng Mạc Phong: “Anh ăn đi! Ngon lắm. Em ăn như sô cô la ở nhà! Hơn nữa sau khi ăn xong còn thấy khỏe ra nữa!”

Thường Vân Sam nghe thấy vậy có vẻ sốc, đương nhiên ông ấy biết thần dược này, nhưng phải mất mấy chục triệu dược liệu mới làm được một viên, thế mà con bé này lại coi nó như kẹo.

Nghe đến đây, như thể nhìn thấy lúc ông ấy giành ấy Cường Hóa Đan của Mạc Phong để ăn vậy, trong mắt Mạc Phong, Cường Hóa Đan là bảo bối, còn trong mắt Thường Vân Sam, nó là thứ vô giá trị.

Viên Vạn linh đan này cũng vậy, ở trong mắt Thường Vân Sam, nó là bảo vật, nhưng ở trong tông Vạn Kiếm, có lẽ cũng không có giá trị lắm.

“Cứ ăn thế này à?”, Mạc Phong nghi ngờ nhìn cô nhóc nói, không khỏi nghi ngờ mà thậm chí còn có chút sốc.

Cô nhóc ra một viên khác và đưa cho Thường Vân Sam: “Chú ơi, trước mọi người muốn dùng khí lạnh để dập lửa độc. Thực ra phương pháp này khả thi, nhưng lại rất rủi ro. Loại lửa độc này rất cứng đầu, khó mà diệt triệt để được, vì vậy hiệu quả tốt nhất là uống Vạn linh đan và sử dụng linh khí để loại bỏ nó!”

Sở dĩ nó có tên là Vạn linh đan vì nó có rất nhiều tác dụng, chỉ cần không bị bệnh nan y thì đều có thể điều trị bằng đan dược này, nên Thường Vân Sam coi lọ Vạn linh đan trên bàn như bảo bối.

“Cái này … chú thật sự có thể ăn sao?”, Thường Vân Sam nhìn Tiếu Nhã với ánh mắt khó hiểu, dù sao ông ấy cũng biết dược liệu cần phải có để luyện chế ra một viên thuốc, mà thuật luyện đan của ông ấy cũng không kém tông Vạn Kiếm, thậm chí còn hơn chứ không kém.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.