Chương 1302
Lúc này, một người từ trong ca-bin chạy vào, vội la lên: “Không xong rồi, trên bờ có người bắn mấy phát vào đuôi tàu của chúng ta rồi!”.
“Để họ bắn đi, đợi đến khi chúng ta ra đến biển, xem họ có thể làm gì, không phải đã có đội yểm trợ rồi sao?”, William quay đầu lại, trầm giọng nói.
“Tao sợ tên đó đang đuổi theo, ‘Minh Vương’ là một người có thù tất báo! Lần này chúng ta đang ở trong địa bàn của hắn, chúng ta đâu thể rời đi dễ dàng như vậy!”
“…”
Mọi người lập tức lao ra tàu thì thấy có mấy ánh đèn pin lóe sáng ngay đầu bờ.
May mà con tàu đi khá nhanh nên cũng cách bờ được một đoạn.
“Minh Vương, trước đó cậu đã hứa thả bọn tôi, hà tất bây giờ lại phải dây dưa ở đây?”, William nhìn vào bờ hô lên.
Mặc dù màn đêm đen kịt khiến chúng không nhìn rõ ai nhưng chỉ với sát luồng sát khí hùng hậu kia thì cũng đủ biết đó là người nào.
Sau khi sử dụng Vạn linh đan thì Mạc Phong cảm thấy sức lực dồi dào vô cùng. Giờ để một mình anh đấu với mười tên bọn chúng thì có thế đánh chúng lòi rom, miễn là tuân thủ nguyên tắc.
“Tôi đã nói, và không phải tôi không cho các người đi, ngược lại, tôi tới tặng cho các người một món quà!”
William sững sờ: “Món quà! Quà gì?”
“Nhìn lên trời đi!”
Lúc này, có mấy quả lưu đạn từ trên trời rơi xuống. Hướng rơi của chúng nhằm thẳng vào con tàu.
“Đây là quà tôi tặng cho mọi người!”, Mạc Phong khẽ mỉm cười.
Không chỉ vậy, anh còn cho phóng thêm vài quả pháo hoa ở xung quanh. Anh phất tay, pháo hoa lập tức nổ đùng đoàng. Công dụng chủ yếu của mấy quả này là để át đi tiếng nổ của lựu đạn.
“Mau né đi!”, William gầm lên.
Mọi người nhìn lựu đạn từ trên trời rơi xuống, thậm chí là cả pháo hoa cũng nhắm thẳng vào tàu của bọn chúng.
“Phóng đi!”, Mạc Phong ra lệnh.
Mười mấy quả pháo hoa nhắm thẳng về phía con tàu.
Bùm!
Bùm!
Bùm, bùm, bùm!
Lúc này mặt hồ bùng nổ pháo hoa rực rỡ, nở bung.
Quan trọng nhất là mấy quả lựu đạn đánh xuống tạo thành cột nước cao khủng khiếp.
Con tàu trở hàng bốc khói. Mặt hồ là một dải hoa lửa, không biết trên tàu chở cái gì mà bén lửa bốc cháy ngùn ngụt, không chừng chở than cũng nên.
Một lúc sau cả con tàu lửa bốc cao ngút trời. Nhược Hi đứng bên cạnh quay người hỏi: ‘Giờ nên làm gì?”
“Báo cảnh sát!”, Mạc Phong nói giọng bình thản.
Cô nghe thấy vậy không khỏi nhướn mày: “Báo cảnh sát? Anh muốn để cảnh sát tham gia vào chuyện này sao?”
“Mỗi tên trên tàu này đều mang trọng tội. Có thể tóm được một tên điều tra thì dù có giết chết hàng trăm lần cũng không có gì là quá đáng. Có bắt được hay không là bản lĩnh của cảnh sát bọn họ!
“…”