Chương 1308
“…”
Nói xong cô giãy ra thoát khỏi Mạc Phong và đi vào phòng.
Anh chỉ khẽ cười, sau đó lấy điện thoại ra bấm số: “Gọi năm vị môn chủ tới câu lạc bộ Quá Giang Long đi!”
“Hả? Nhưng môn chủ Trưng Môn bị thương nặng, vừa mới ra khỏi phòng cấp cứu!”, Nhược Hi ở đầu dây bên kia hỏi anh với vẻ nghi ngờ: “Chuyện tối qua, anh định đích thân hỏi tội sao?”
“Không phải! Anh có chút việc! Em lập tức chọn ra một trăm người tinh anh trong các môn phái tập hợp tại câu lạc bộ. Sau đó anh sẽ tới để lựa chọn lại!”
“…”
Tối qua anh mới nảy ra suy nghĩ này. Những người không có thực lực của Ngũ Âm Lục Luật quá lớn, không thể tìm ra được người có thực lực chiến đấu, hơn nữa nội bộ không hề được trải qua huấn luyện gì.
Toàn bộ chỉ là những kẻ trong giang hồ tập hợn lại, thậm chí có rất nhiều người còn là những kẻ lưu manh, sự tín nhiệm không cao, không biết chừng ngày nào đó bị họ bán đứng mà không biết.
Mạc Phong tin rằng, chắc chắn Ngũ Âm Lục Luật của hai mươi năm trước là một đội có có thực lực chiến đấu. Bao năm đã trôi qua, những thanh niên năm xưa giờ đều đã trở thành những ông chú trung niên. Khí thế kiêu ngạo muốn bình định thiên hạ năm xưa đã dần biến mất theo thời gian.
Hiện tại đội quân chỉ còn lại sự biếng nhác và sa sút! Nếu như Ngũ Âm Lục Luật không được bơm máu mới trong một thời gian dài thì tầng lớp cấp cao của tổ chức sẽ bắt đầu mục nát.
Sau khi tắt máy, Mạc Phong bèn tới nhà để xe lái tới câu lạc bộ Quá Giang Long.
Khi anh bước vào thì đã có rất nhiều người có mặt. Nhưng chủ yếu là những thành viên cốt cán như Nhược Hi hay năm môn chủ.
“Tới cả rồi sao?”, Mạc Phong chắp tay sau lưng cười xùy.
Mọi người nghe thấy tiếng lập tức quay đầu lại. Bốn vị môn chủ nhìn thấy Mạc Phong chỉ biết cúi đầu áy náy. Trên người họ ít nhiều đều bị dính máu me hay sưng húp, có một người còn phải cáng tới.
“Thiếu chủ!”, mọi người đồng loạt hô lên.
Mạc Phong thấy nhìn người nằm trên cáng thì vội vàng nói với Nhược Hi: “Em làm gì vậy, không phải anh nói để ông ta tiếp tục nghỉ ngơi trong bệnh viện sao? Có mấy người chúng ta là đủ rồi!”
“Ông ấy muốn tới bằng được, anh nói chuyện trực tiếp với ông ấy đi!”, Nhược Hi liếc nhìn người nằm trên cáng và nói với vẻ bất lực.
Người kia khẽ chống tay xuống đất như muốn ngồi dậy: “Thiếu chủ, nghe nói cậu tìm chúng tôi có việc. Cậu nói đi! Có phải là muốn cách chức môn chủ Giác Môn của tôi không? Nếu như có người lựa chọn phù hợp thì tôi nguyện từ chức, không gây khó khăn cho nhà họ Mạc!”
Mới bắt đầu đã chơi bài tình cảm rồi, có lẽ là họ định thăm dò xem rốt cuộc Mạc Phong có phải là loại người qua cầu rút ván, giết gà lấy trứng hay không.
Ba người còn lại cũng đồng loạt lên tiếng: “Thiếu chủ! Chúng tôi cũng muốn tự động từ chức. Hôm qua đã khiến nhà họ Mạc mất mặt, bốn người chúng tôi mà không thể ngăn chặn nổi một tên!”
“Mọi người làm gì vậy? Mất mặt thì vẩy tay không muốn làm nữa sao? Nhìn các người mới có chút tiền đồ kìa. Bị đánh tới mức không còn chút ý chí chiến đấu nào nữa. Nếu như là hai mươi năm trước, tôi đảm bảo ai cũng sẽ đạp cho cái đám kia một trận tơi bời!”
“Giờ nhìn mọi người, mình mẩy sưng tấy, bị men rượu rút kiệt quệ! Ai cũng biến thành một ông chú chỉ biết ở trong nhà, không có chí tiến thủ! Luyện võ cũng như chèo thuyền ngược dòng nước, không tiến sẽ bị lùi! Các vị là những trụ cột của nhà họ Mạc, nếu đến mọi người cũng buông xuôi thì nhà họ Mạc còn có thể cứu nổi không?”
“Miệng thì nói hay lắm, nào là trợ giúp nhà họ Mạc, dựng lại thời kỳ đỉnh cao, lẽ nào dựa vào bộ dạng hiện tại của các ông sao? Muốn từ chức không dễ như vậy đâu. Các ông làm mất mặt nhà họ Mạc thì phải do các ông lấy lại. Thực lực hiện tại của các ông so với hai mươi năm trước khác nhau tới mức nào có biết không? Thậm chí còn thụt lùi nữa. Không phải ai cũng có thể giống như ông lão Thường Vân Sam, không luyện tập năm mươi năm vẫn mạnh hơn mọi người!”