Mạc Phong chộp lấy cánh tay còn lại của hắn.
Rắc… Lại là một vặn và một nắm đấm dội vào đan điền.
“Người học võ, dùng võ để phòng vệ! Nếu dùng để giúp kẻ xấu thì giữ lại để làm gì!”
Dương Hạo nằm dưới đất như một con chó chết, tu vi hơn hai mươi năm của hắn đã bị anh phá bỏ bằng vài chiêu như thế.
Mạc Phong hơi ngẩng đầu để lộ nụ cười quỷ dị: “Cậu Châu, giờ tính toán ân oán giữa chúng ta nào!”
Châu Phi nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều né ra xa.
“Tôi trả mỗi người một triệu tệ, chặn hắn lại cho tôi!”
Nhưng không ai dám xông lên ngăn lại.
Một triệu tệ!
Mẹ kiếp! Cũng phải còn sống thì mới tiêu được chứ.
Với tình hình hiện tại của Dương Hạo, dù có đưa hắn mười triệu thì e rằng cả đời này cũng sẽ phải nằm trên giường thôi.
“Tôi cho mỗi người năm triệu tệ! Chặn hắn lại!”, lúc này giọng nói của Châu Phi trở nên nghẹn ngào.
Mạc Phong liếc nhìn những người khác.
Bọn họ lập tức quay người quỳ xuống đất, không dám cả thở mạnh.
Vừa rồi tận mắt chứng kiến Mạc Phong ra tay. Họ thấy cha nội này hành xử không hề nể nang ai, cùng lắm là giữ lại mạng sống, ai mà lao lên, nhẹ thì gãy xương, nặng thì liệt hẳn.
Châu Phi thấy cả đám không ai thèm đếm xỉa tới mình thì tuyệt vọng: “Chú Vương! Chú chặn hắn lại!”
Người đàn ông trung niên bên cạnh cũng là người thông minh, đại cục đã thay đổi, thương lượng cũng vô dụng thôi.
Trước đó ông ta đã khuyên nhân lúc hỗn loạn thì chạy đi, nơi đây là một cái lồng giam, nếu bị đánh bại thì đến nơi để trốn cũng không có!
Thế nhưng anh ta lại cứ thích thể hiện khí thế của cậu chủ, giờ thì hay rồi, người bên dưới không lên được, người ở trên bị đánh thành ra thế này.
Người đàn ông trung niên chỉ đứng cúi đầu không nói gì.
Thấy cả quản gia của mình cũng như đang nhận thua, anh ta càng cảm thấy tuyệt vọng, bèn đẩy Lý Thanh Tuyết ra trước khiến cô ta ngã xuống: “Tặng anh cô gái này! Tha cho tôi! Anh muốn bao nhiêu tiền cũng được!”
Lý Thanh Tuyết bị đẩy về đúng hướng Mạc Phong, nhưng anh lách qua một bên khiến người phụ nữ này ngã nhào xuống đất.
“Sao? Đường đường là cậu chủ số một Giang Hải lại phải quỳ gối trước một nhân vật tầm thường như tôi à? Điều này mà truyền ra ngoài thì sẽ gây tổn hại tới danh tiếng lắm!”, Mạc Phong lạnh lùng nói.
Cộp… Châu Phi dập đầu xuống đất: “Anh là đại nhân! Xin anh đừng so đo với tôi! Xin lỗi, tôi biết sai rồi, tối qua tôi thật sự không biết người đó là anh em của anh!”
“Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?”, Mạc Phong nhếch miệng, khiến người khác nhìn mà khϊế͙p͙ sợ.
Vừa nghe thấy vậy Châu Phi vội vàng đứng dậy định bỏ chạy, đây chính là điều cố gắng cuối cùng để được sống.
Mạc Phong cầm cốc trà bên cạnh ném trúng đầu anh ta.
“Á…”, Châu Phi kêu la thảm thiết.
Rầm… Anh bước tới đạp nát chân phải của anh ta.
Rắc… Có lẽ cái chân đó không chỉ bị gãy một cách đơn giản mà chắc xương đã nát luôn rồi.
Anh túm cổ áo Châu Phi, đập mạnh xuống đất rồi lại vứt anh ta lên trần nhà.
Rầm… Rắc… Tiếng xương gãy vang lên trong phòng.
Châu Phi không có cả cơ hội để kêu rên.
Mạc Phong vứt anh ta lên không trung rồi bật người, hai tay chắp lại tạo thành một nắm đấm lớn.
Và đập thẳng xuống!
Ầm… Châu Phi vừa bị ném lên không trung giống như một quả bóng rồi đập mạnh xuống đất.
Thảm cảnh này e rằng còn nghiêm trọng hơn cả Dương Hạo.
“Mày…mày có giỏi thì giết tao đi! Nếu không, bố tao sẽ không tha cho mày!”, Châu Phi nằm dưới đất, trợn mắt với vẻ mặt dữ tợn nhìn Mạc Phong.
Chết à!
Đối với anh ta, cái chết là một sự giải thoát.
Thà rằng chết ngay chứ không muốn bị gã này giày vò nữa.
Ở trong tay Mạc Phong, anh ta còn chẳng bằng đám chó mèo hoang bên đường!
Bốp… Châu Phi ăn trọn cú tát: “Muốn chết sao? Làm gì dễ thế! Tao không cần biết gia đình mày ở Giang Hải ngầu cỡ nào, nhưng dù là Thiên Vương mà đánh anh em tao thì tao cũng dám phá miếu của ông ta! Không phải mày không thích nói chuyện quy tắc sao!
Vừa hay tao cũng là người như vậy!”
Nói xong anh kéo tay Châu Phi lôi ra cửa.
Khi đi qua chỗ Lý Thanh Tuyết, Mạc Phong dừng lại.
“Không liên quan tới tôi…thật sự không liên quan tới tôi…Tối qua Giang Tiểu Hải bị bọn họ đánh! Thực ra tôi cảm thấy rất đau lòng…”, Lý Thanh Tuyết sợ tới mức quỳ phụp xuống khóc nức nở.
Nếu cô ta không phải là con gái thì chắc chắn Mạc Phong đã đấm cho một trận chẳng chút do dự, nhưng lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, anh có ba nguyên tắc không cứu và ba nguyên tắc không làm!
Không cứu người bất trung bất nghĩa, không cứu kẻ lừa gạt, không cứu người ức hϊế͙p͙ kẻ khác.
Không giết oan, không bán nước,không ức hϊế͙p͙ người già, phụ nữ, trẻ nhỏ!
Mạc Phong chẳng buồn nhìn thẳng cô ta: “Cảm ơn cô đã rời bỏ Tiểu Hải! Bởi vì người anh em của tôi cô không với tới nổi đâu.
Tha cho cô là vì nể Tiểu Hải thôi”.
Nói xong anh lôi Mạc Phong ra ngoài.
“Cút! Ngăn tao sẽ phải chết!”, anh gầm lên.
Mấy người đứng ngoài cửa lập tức nhường đường.
Cậu chủ số một Giang Hải từng khiến người khác ngưỡng vọng giờ chẳng khác gì một con chó chết bị lôi đi xềnh xệch.
“Mày sẽ phải trả giá! Mày sẽ phải hối hận!”, Châu Phi gầm lên.
Hai chân anh ta đã bị Mạc Phong đập nát, không còn một chút sức lực nào.
Mạc Phong lôi anh ta xuống dưới, hơn nữa không đi thang máy mà lôi thang bộ.
Máu quét phía sau, cả đoạn cầu thang bộ đều có vết máu quẹt dài.
Bây giờ Châu Phi chỉ muốn đập ngay vào tường chết đi cho rồi, nhưng đến cơ hội đó Mạc Phong cũng không cho anh ta!
Cũng không biết nếu thời gian quay ngược lại thì anh ta có cảm thấy hối hận khi đã chọc giận gã này hay không!
Có lẽ cũng sẽ hối hận!
Lúc này tại tầng một!
Không phải người nhà họ Châu không tới mà là tất cả đều bị chặn dưới tầng một.
Tầng một bây giờ náo nhiệt vô cùng, hơn hai trăm người đang sục sôi cả lên, người bên trong muốn thoát ra, người bên ngoài lại muốn chạy vào.
Riêng hội Hắc Long đã có gần một trăm người, người nhà họ Châu có thể tập hợp được bao nhiêu cũng kêu hết tới Bạch Vân Hiên, thậm chí còn có rất nhiều người đang bị kẹt trên đường.
Chính vì chuyện này đã tạo ra tình trạng tắc đường ở Giang Hải, hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng, bình thường chỉ có số lượng ít xe lưu thông, vậy mà giờ số lượng xe đã tăng lên gấp đôi!
Rất nhiều người bị kẹt trên đường.
Trong nhà.
Triệu Khải và Trương Hiểu Thiên đánh cũng đã thấm mệt.
“Anh còn trụ được không?”, Triệu Khải quay đầu khẽ hỏi.
Hai người đứng xáp lưng vào nhau, đề phòng những kẻ xung quanh.
Trương Hiểu Thiên nuốt nước bọt: “Sắp không được nữa rồi! Sao đội trưởng lên lâu thế, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ!”