Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 247: Vẫn muốn trở nên mạnh hơn



Ông cụ đạp một chân xuống, lá khô dưới đất lập tức bay lên.

“Lên hết đi, lão phu chơi đến cùng!"

Trương Hiểu Thiên đứng bên trong không khỏi bật cười: “Không ngờ ông cụ này lại trượng nghĩa như vậy!”

“Vì vậy đừng trông mặt mà bắt hình dong!”, Mạc Phong khoanh tay dựa tường mỉm cười,

Khách khứa vừa ăn uống vừa xem kịch hay.

“Cho tôi thêm hai đĩa rau xào nữa!”

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

“Thêm một bình rượu, vở kịch này gay cấn quá, tôi phải uống thêm mới được!”

Mới được ba bốn phút đã có mười mấy chiếc xe đua đỗ ngoài cửa.

Trương Hiểu Thiên cởi tạp dề, tức giận nói: “Mẹ kiếp, đám này muốn chơi nữa à?”

Nói xong cậu ấy định lao ra nhưng Mạc Phong ngăn lại: “Đi lấy rượu cho khách đi, để anh xử lý!”

“Nhưng mà đội trưởng…”

Mạc Phong quay lại trừng mặt với cậu ấy, Trương Hiểu Thiên lập tức cúi đầu khẽ nói: “Vâng…em biết rồi!”

Ông cụ đứng bên ngoài nhìn thấy mười mấy chiếc xe tới thì tái mặt, mười mấy khuôn mặt bước xuống xe, tên nào tên đấy lạnh như băng.

“Ha ha ha! Người của bọn tao tới rồi! Ông già, không phải ông đánh giỏi lắm sao! Giờ thử xem đánh được mấy chiêu!”

Cộp…

Cửa xe đồng loạt đóng lại.

Một người đàn ông đeo kính ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng rồi lại nhìn đồng hồ, khẽ thở phào: “May mà vẫn chưa muộn!”

“Đại ca, anh tới rồi, cửa hàng này ngông lắm, mẹ nó, bọn em tới thu tiền bảo kê mà chúng còn dám ra tay! Nhất là cái ông già chết dẫm này, vừa rồi còn đánh bọn em nữa!”, thanh niên đeo khuyên tai vung chân múa tay giải thích.

Người đàn ông đeo kính tên là Lưu Dương, nghe nói tốt nghiệp đại học, không biết tại sao lại làm trong giới này.

Mạc Phong chắp tay sau lưng, chậm rãi bước ra, cười nói: “Nhiều người vậy tới ăn uống hay là tới gây sự thế?”

Bốn tên đứng sau Lưu Dương lập tức nhận ra Mạc Phong. Đây chẳng phải là mấy kẻ lúc trưa bị đánh sao?

“Đại ca! Hắn chính là gã trước đó em nói với các anh, ngông nghênh không coi Bạch Hổ Đường của chúng ta ra gì, cũng không tự xem lại mình! Lần nay may rồi, thu dọn cả bọn luôn!”, một người đàn ông để râu hừ giọng.

Bốp…

Bốp…

Lưu Dương quay người tát vào mặt gã kia, sau đó bước tới đạp cho mấy đứa ngã dưới đất vài phát.

Đến cả hội Hắc Long mà người ta còn gọi chẳng khác gì tiểu đệ thì Bạch Hổ Đường là cái thá gì!

Tổng cộng ba, bốn mươi người, cả đám cộng lại không bõ người ta ngứa tay xỉa răng!

“Ấy…đại ca đừng đánh, bọn em mới là người bị hại mà!”

Lưu Dương tức giận, khó khăn lắm mới có thể phát triển được một chút ở Giang Hải, lẽ nào lại bị sụp đổ bởi mấy kẻ này sao?

“Mở to đôi mắt chó của mày ra mà nhìn, đây là cậu Mạc! Tao đã nói với chúng mày từ lâu là đừng có giở trò bắt nạt người già trẻ nhỏ ở ngoài đường rồi cơ mà! Mặc dù chúng ta chỉ là đám cắc ké nhưng cũng rất coi trọng quy tắc, thể diện của Bạch Hổ Đường bị mấy đứa vứt đi luôn rồi!”

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

“Mạc Phong khoanh tay hừ giọng: “Đừng diễn nữa, Bạch Hổ Đường vốn làm gì có thể diện! Đây là lần đầu và cũng là lần cuối cùng, nếu để tôi thấy các người làm xằng làm bậy ở Giang Hải thì sau này đừng mong sống được ở đây nữa!”

Lời nói ra khiến Lưu Dương không khỏi toát mồ hôi hột, từng giọt mồ hôi chảy ròng ròng rơi xuống.

“Dạ đã hiểu…Cậu Mạc yên tâm, sau này nhất định sẽ không để xảy ra những chuyện này nữa ạ! Em đảm bảo!”

Anh liếc nhìn cả đám, nói với vẻ thờ ơ: “Biến đi! Đừng gây cản trở việc kinh doanh của tôi!”

Vâng vâng vâng, biến ngay ạ…biến ngay!”, Lưu Dương gật đầu với vẻ cung kính.

Sau đó hắn quay lại trừng mắt với cả đám: “Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau cút, đừng gây cản trở việc làm ăn của cậu Mạc!”

Mười mấy tên chạy lên xe trong nháy mắt. Cả đám vừa nãy còn hùng hổ thì nay biến mất không để lại dấu vết gì.

Mạc Phong khoanh tay đứng trước gốc cây trước cửa khẽ thở dài: “Đúng là đôi khi thể diện có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề!”

Khi bạn giải quyết vấn đề bằng nắm đấm thì cùng lắm là chứng tỏ bạn có thực lực, nhưng khi bạn có thể dùng thể diện để giải quyết thì chứng tỏ bạn là nhân vật có tầm ảnh hưởng.

Anh lặng lẽ châm thuốc, muốn làm rõ chuyện của năm đó thì nhất định phải trở thành một nhân vật tầm cỡ.

Mạc Phong của hiện tại có đủ sức mạnh tung hoành khắp nơi mà không gặp chướng ngại.

Nếu không có thực lực của mình, địa bàn của mình thì có lẽ năm đó vụ án của nhà họ Mạc chỉ là sự hão huyền.

Mặc dù ông chú câm và sư phụ đều khuyên anh đừng điều tra chuyện của năm đó nữa bởi vì nếu dây vào thì những người liên quan sẽ nhiều vô kể, không cẩn thận sẽ không còn đường lui.

Thế nhưng niềm hi vọng duy nhất khiến Mạc Phong tồn tại tới bây giờ chính là về việc muốn làm rõ câu chuyện năm đó.

Rốt cuộc thì điều gì đã khiến nhà họ Mạc bị diệt khẩu thảm hại như vậy.

Sự tồn tại của anh chính là ác mộng đối với những kẻ đó, sẽ có một ngày, an giương buồm xây dựng lại nhà họ Mạc, tuyên bố với tất cả các gia tộc rằng nhất mạch Mạc Thị của năm đó đã quay trở lại.

Con đường này thực sự rất khó khăn.

Điếu thuốc sắp tàn, ông cụ đi tới gốc cây cung kính nói: “Sư phụ!”

“Đừng gọi tôi là sư phụ, tôi không có năng lực trở thành sư phụ của ông!”, Mạc Phong búng đầu lọc, trầm giọng nói.

Anh thu nạp một đồ đệ lớn tuổi như vậy thì sau này còn mặt mũi nào mà gặp người khác chứ?

Ông cụ vẫn không hề nhụt chí, chắp tay đầy cung kính: “Sư phụ, những lời nói lúc trước của sư phụ khiến đệ tử có thêm kiến thức về phong thủy, hóa ra con đường này là trục chính của Giang Hải, phía trước có sông, phía sau dựa núi, vốn là long mạch, địa long mạc và thủy long mạch giao nhau, phía Tây có huyệt Bạch Hổ, hình thành nên thế cục song long đấu hổ.

“Bể cá chính là điểm giao nhau của hai long mạch này, là nơi long khí vượng nhất, sư phụ dùng long khí để trấn áp sát khí trong cửa hàng nên cửa hàng mới đông khách như vậy.

“Sư phụ nói xem đệ tử giải thích có đúng không?”

Sau lần được Mạc Phong giáo huấn, ông cụ đã trèo lên đỉnh núi cao nhất của Giang Hải, quan sát rất lâu mới nhìn ra được đầu mối đó.

Nhưng ông ta vẫn cảm thấy mình giải thích chưa được toàn diện, nhưng cũng không nghĩ ra được gì hơn.

Mạc Phong sững sờ, anh cũng không ngờ ông cụ này lại kiên trì đến vậy.

Một câu nói bâng quơ của anh mà khiến ông ta nghiên cứu tới tận cùng gốc rễ như vậy.

“Được đấy, mới một ngày mà đã nhìn ra được, chứng tỏ ông cũng có hiểu biết về phương diện này! Nhưng có rất nhiều thứ ông vẫn chưa hiểu rõ, ví dụ tại sao tôi lại nuôi mười một con cá, để ý mỗi lần cho cá ăn thì có những chi tiết đáng để nghiên cứu đấy. Nói không chừng cảm ngộ vài năm lại có thể hiểu một cách thấu đáo về phương diện này!”, anh chắp tay sau lưng khẽ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.