Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 250: Cao thủ đấu nhau bằng nội lực



Người đàn ông trung niên chính là bố của anh ta – Mộ Dung Vân Long!

Nhìn thấy vẻ chán chường của con trai, ông ta vung tay tát.

Bốp…

“Con nhìn bộ dạng hiện tại của mình, làm gì còn tinh thần gì. Đừng tưởng bố không biết mấy ngày qua con đã đi đâu? Cả này cứ đứng đợi ở cổng trường nhà người ta con không thấy ngại à? Đàn ông con trai mà bị chuyện tình cảm khiến đau khổ như chết đi sống lại, đúng là mất mặt!”, Mộ Dung Vân Long khoanh tay hừ giọng.

Mộ Dung Trầm Chương dường như không thấy đau khi lãnh trọn cú tát, vẻ mặt anh ta vẫn rũ rượi: “Bố, bố nói nghe nhẹ nhàng lắm, luôn bảo con là cầm lên được thì cũng đặt xuống được! Con không tin bố chưa từng tiếc nuối! Bố không hề cảm thấy oán hận khi ông nội ép hai người rời xa nhau năm đó sao?”

Người nào nói cũng hay lắm, cả đời sẽ không đau khổ vì tình cảm, và người lớn thì luôn dạy trẻ con rằng cầm lên được thì cũng đặt xuống được!

Thế nhưng chưa bao giờ cầm được thì đặt xuống kiểu gì đây.

“Đủ rồi! Bố không muốn nghe con nói những điều đó nữa, lập tức sửa soạn đi cùng bố, hôm nay có một bữa ăn với nhà họ Từ. Con bé nhà họ Từ cũng sẽ có mặt, chuẩn bị sẵn sàng đi!”, Mộ Dung Vân Long khoanh tay bực bội nói.

Ai cũng có những niềm tiếc nuối khi còn trẻ, không có tiếc nuối thì không trọn vẹn thanh xuân.

Từ xưa tới nay đều như vậy, có gia tộc nào lại chọn người kết hôn không môn đăng hộ đối?

Cho dù có những tình huống phá vỡ thế tục thì kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì.

Mộ Dung Trầm Chương ngoẹo đầu qua một bên: “Con không muốn đi! Chẳng có gì để nói với cô gái nhà họ Từ đó cả!”

“Không muốn đi cũng phải đi! Nếu con dám chống đối thì có tin ngay mai bố sẽ khiến cô gái kia biến mất khỏi Giang Hải, thậm chí biến mất luôn trên cõi đời này không?”, Mộ Dung Vân Long hừ giọng tức giận nói.

“Bố…”

Lần này Mộ Dung Trầm Chương đã phải thỏa hiệp, bất luận thế nào anh cũng không thể để Trần Nhã xảy ra chuyện.

“Con đi…con đi là được chứ gì?”

Tại nhà hàng Zvezda.

Đây là một nhà hàng dưới chướng nhà Mộ Dung, chuyên dùng để tiếp đón khách khứa, bình thường không kinh doanh gì nhiều.

Bên trong phòng VIP.

Người nhà họ Từ đã tới từ lâu.

“Ông nội…cháu có chút việc nên đi trước được không?”, Từ Giai Nhiên nhìn ông cụ ngồi bên cạnh khẽ nói với vẻ cầu khẩn.

Nhưng đổi lại là một ánh mắt sắc như dao: “Cháu dám! Nếu hôm nay cháu dám trốn thì phải nhường lại vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Từ Thị, hơn nữa ông sẽ cắt toàn bộ thẻ tín dụng của cháu!”

Thế là Từ Giai Nhiên phải im lặng.

Cô ta đang định mượn sân của tập đoàn Từ Thị để gia tăng thực lực cho bản thân. Muốn trở thành người như Bạch Như Nguyệt của phía Nam, Diêm Khả Di ở phía Bắc thì phải có một nơi mà bản thân cô ta có thể trèo lên được.

Và tập đoàn Từ Thị chính là cái cầu đó!

Cửa phòng được mở ra.

“Ngại quá, hơi tắc đường nên chúng tôi tới muộn!”, Mộ Dung Trầm Chương chắp tay nói với vẻ khách khí.

Ông cụ Từ chậm rãi đứng dậy, chắp tay đầy cung phụng: “Không sao không sao, chúng tôi cũng vừa tới, mau ngồi đi!”

Hai nhà còn cố ý để Mộ Dung Trầm Chương và Từ Giai Nhiên ngồi cạnh nhau.

Rõ ràng hai người đều không thấy vui. Nhất là Mộ Dung Trầm Chương. Nếu không phải vì bố mình trừng mắt thì anh ta thà đứng ăn cũng không muốn ngồi xuống.

“Sao, cậu Mộ Dung không muốn ngồi cùng tôi à?”, Từ Giai Nhiên mỉm cười với đôi lông mày xinh đẹp.

Anh ta chậm rãi ngồi xuống, nói với vẻ lạnh lùng: “Chúng ta chỉ diễn kịch mà thôi, phối hợp một chút thì đều tốt với mọi người!”

“Mong là như vậy!”, Từ Giai Nhiên nhấp một ngụm rượu vang rồi đứng dậy: “Mọi người nói chuyện, cháu đi vệ sinh!”

Nói xong cô ta đứng dậy đi về phía cửa.

Mọi người sững sờ.

Mộ Dung Trầm Chương thấy Từ Giai Nhiên rời đi bèn nhìn xung quanh rồi cũng đứng dậy: “Ngại quá, tôi cũng đi vệ sinh, hay là tôi đưa cô Từ đi nhé, nơi đây khá rộng e rằng không dễ tìm!”

Từ Giai Nhiên quay người cười thản nhiên: “Vậy làm phiền cậu Mộ Dung rồi!”

Nói xong hai người cùng đi về phía cửa.

Ông cụ Từ khẽ gật đầu: “Ông xem hai đứa rất hợp mà! Nên để thanh niên gần gũi với nhau!”

“Đúng vậy, thằng bé này bình thường khá nhút nhát, có thể gặp được một cô gái có tri thức, hiểu lễ nghĩa như cô Từ đúng là phúc khí tu mấy đời. Cả hai đứa nhỏ đều có năng lực, sau này mà ở cùng nhau một đối nội một đối ngoại thì tôi tin là có thể đạt được thành tích rất tốt!”, Mộ Dung Vân Long cười với giọng khàn khàn.

Cả hai đều nói giọng khách khí, tôi kính ông, ông kính tôi.

Bên ngoài căn phòng VIP.

“Cô Từ muốn đi vệ sinh thật sao?”, Mộ Dung Trầm Chương khẽ cười.

Từ Giai Nhiên đi trước anh ta cũng thản nhiên nói: “Vậy anh cũng thật sự muốn đi vệ sinh à?”

Hai người nhìn nhau cười, họ đều biết đây là cách để đối phó.

Mộ Dung Trầm Chương và Từ Giai Nhiên vào thang máy đi lên tầng cao nhất của nhà hàng.

Ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của Giang Hải.

Nhất là cảnh sắc lúc chạng vạng tối khi mặt trời còn sót lại ít tia nắng, Từ Giai Nhiên đứng ở sân thượng hít một hơi thật sâu: “Không khí thật tuyệt!”

Mộ Dung Trầm Chương cũng chẳng buồn quan tâm, anh ngồi xuống, ghì vào lan can nhìn ra xa.

Khi còn ở nước Mễ, anh từng ngồi bên cạnh Trần Nhã trên tảng đá cạnh bờ biển.

Đáng tiếc cuộc sống đó đã không thể quay trở lại, chỉ có thể lưu giữ trong ký ức mà thôi.

“Nghe nói cô gái mà cậu Mộ Dung thích là một giáo viên âm nhạc? Tôi hơi tò mò, lẽ nào tôi không đẹp bằng cô ta sao? Hay là tôi không quyến rũ bằng?”, Từ Giai Nhiên khoanh tay khẽ hỏi.

Mộ Dung Trầm Chương khẽ quay đầu liếc nhìn cô ta: “Gần đây tôi còn bói toán, xin hỏi cô là cái thá gì chứ!”

Từ Giai Nhiên sầm mặt, nhưng vẫn cố gắng đè nén cơn giận: “Gần đây tôi cũng đang đánh chìa khóa, một chiếc năm tệ, ba chiếc mười tệ, anh thấy mình có xứng không?”

Hai người nhìn nhau chăm chăm.

Cao thủ toàn là nội lực, hai người này dù là năng lực hay diện mạo thì đều là đỉnh của chóp.

So với họ thì Châu Phi còn kém xa.

Lúc này tại tầng hai của Lâm Quân Các.

Tô Nguyệt tung nắm đấm theo hướng dẫn của Mạc Phong, nhưng nắm đấm nào cũng nặng nề.

“Tại sao? Tại sao tôi luyện theo cách của anh mà lại cảm thấy càng lúc càng mệt vậy?”

Mạc Phong cầm rượu đưa lên miệng uống như uống nước: “Rất bình thường mà, luyện theo phương pháp của tôi chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn với kung fu ban đầu! Không xảy ra mới là lạ đấy!”

“Vậy giờ phải làm sao?”, Tô Nguyệt nóng ruột nhìn anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.