Ánh trăng rót xuống mặt đất qua kẽ lá.
Trận đấu vừa mới bắt đầu, giờ đã kết thúc.
Tiếng dao vung lên sáng loáng.
Tay trái anh siết cổ Hắc Vô Thường, tay phải cầm con dao bướm kề sát cổ Bạch Vô Thường.
Động tác nhanh gọn, dứt khoát trong một nhịp
trọng vào những loại vũ khí nhiệt lượng hay chính là súng pháo đạn dược mà bỏ qua việc rèn luyện cơ thể.
Võ thuật cổ đại chỉ còn là truyền thuyết, vì vậy những người biết chút kungfu luôn được người khác sùng bái.
Và vì vậy ai biết chút nội lực cũng tự cho mình là cao thủ.
Đến Mạc Phong còn không dám nhận mình là cao thủ!
“Thứ kungfu hạ lưu thôi mà, chẳng đáng nhắc tới! Giờ có hai con đường cho các người lựa chọn, một là tiếp tục ngoan cố kháng cự, tôi tiễn lên đường Hoàng Tuyền một thể! Hai là đầu hàng tự phế bỏ kungfu, sau đó cút!”, Mạc Phong phất tay cười tiêu sái: “Đương nhiên, các người vẫn còn một con đường nữa đó là tôi phế tu vi của các người trước rồi tiễn lên đường!”
Sát khí!
.