Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 286: Rồng Ra Khỏi Mặt Nước Hổ Xuống Núi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mạc Phong lấy trong túi ra một lọ thuốc, đổ ra ba viên rồi kẹp giữa các ngón tay: "Tổng cộng có bảy viên, tôi giữ lại ba viên còn lại cho ông cả!”
Xuýttt…
Ba viên thuốc ầm ầm bật ra.

Không ngờ ông già đứng phắt dậy, dùng miệng đón lấy tất cả số thuốc một cách linh hoạt.

Thế này đâu có giống như những gì một người già tám mươi tuổi nên có, càng ngày càng khiến người ta nghi ngờ rằng ông ta đang ngụy tạo!
"Không tồi, hương vị cũng được! Nếu đánh giá trên mức thang mười điểm thì tôi cho năm điểm!”, ông ta nhai và cười tủm tỉm nói.

Khóe miệng Mạc Phong giật giật.

Mẹ kiếp, uống xong ba viên thuốc đó, cơ thể ông ta làm sao chịu được?
“Ông cũng đã uống thuốc rồi, bây giờ hãy trả lời câu hỏi của tôi!”, ánh mắt anh đanh lại và trầm giọng nói.

Nhưng điều anh không ngờ là ông ta lại giở trò vô lại: "Tôi đã uống thuốc, nhưng tôi chưa bao giờ hứa sẽ trả lời câu hỏi của cậu!”
“Ông… đồ khốn kiếp, ngần này tuổi rồi có thể hợp tác cho đàng hoàng tí được không?”, Mạc Phong nắm chặt tay và trầm giọng nói.

Anh đã nhẫn nhịn đến cực hạn rồi, cũng may vừa rồi không ném hết đan dược cho ông ta, nếu không ông ta ăn hết cũng vẫn trở mặt thôi.

"Ồ? Cậu muốn ra tay đấy à? Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, đúng như cậu mong muốn, đó là tôi biết cách trị khỏi đôi chân của bạn cậu.

Nhưng sao tôi phải nói cho cậu chứ? Chỉ dùng mấy viên đan dược đã muốn sai bảo tôi rồi, già đây không dễ bị bắt nạt thế đâu!”
Lúc này Mạc Phong liền dẹp bỏ cơn giận, không ra khỏi cửa một bước mà vẫn biết được chuyện ở bên ngoài, đạo hạnh của ông già này không phải là thứ mà anh có thể so sánh được.

"Nói cho tôi biết cách chữa lành vết thương ở chân của bạn tôi, tôi sẽ đưa cho ông cả ba viên đan dược này!”

Ông già lắc đầu và cười khẩy: “Loại đan dược này nếu ăn nhiều cũng sẽ trở nên nhạt nhẽo.

Nể tình cậu là người trọng tình trọng nghĩa, tôi có thể cho cậu một cơ hội! Một cơ hội thách thức tôi! Chỉ cần cậu có thể đánh được với tôi mười hiệp, cậu muốn biết điều gì tôi sẽ nói cho cậu! Trên đời này không có bệnh nào mà già đây không trị khỏi được, cũng không có thuốc nào mà già đây không biết!”
“Ông nói nghiêm túc đấy à?”, hai mắt Mạc Phong sáng ngời, anh kêu lên.

Trong mười hiệp đấu, dựa vào năng lực của anh, cho dù không thể liều mạng, không đánh được nhưng ít ra vẫn có thể trốn tránh được.

"Ha ha, cậu thật sự cho rằng mười hiệp này rất dễ dàng sao? Bao nhiêu cao thủ không qua nổi ba hiệp trong tay tôi rồi.

Cho đến giờ không ai qua được mười hiệp cả.

Cậu có chắc là dám chơi không? Đừng để đến khi chẳng những không cứu được bạn mà còn mất cả mạng!”, ông già khịt mũi nói.

Mạc Phong gật đầu, trầm giọng nói: "Tiền bối, ông cứ ra tay là được! Mười hiệp đấu này, cho dù tôi có cố cũng phải cố vượt qua!”
"Ha ha ha ha...!Hai mươi năm rồi! Cậu là người duy nhất khiến tôi có hứng thú đấy.

Nếu cậu thật sự có thể sống sót qua mười hiệp, những bảo vật trong căn phòng này sẽ tùy ý cậu chọn, thậm chí già đây sẽ nhận cậu làm đệ tử”.

"Tôi không có hứng thú!”
Ông già không nói nên lời.

Chậu tiểu tiện trong phòng mình cũng là sản phẩm đích thực của thời Càn Long, lấy ra bán ít nhất cũng phải được vài triệu tệ, huống chi những bảo vật khác!
Hơn nữa, bao nhiêu gia tộc nổi tiếng, thậm chí là hoàng tộc của các triều đại trước đây muốn để con cháu mình theo môn phái của ông ta mà ông ta cũng không chịu.

Giờ khó khăn lắm ông ta mới có ý định thu nhận đồ đệ, thế nhưng chỉ đổi lại một câu nói ‘không có hứng thú’của tên nhóc này!
Thật là một gã khiến người ta vừa giận vừa thương.

"Tên nhóc thối tha! Tôi muốn thử xem cậu làm sao để có thể chống đỡ được mấy chiêu của tôi!”
Vừa dứt lời, bóng dáng ông ta đột nhiên biến mất.

Đương nhiên không phải ông ta thật sự biến mất, nhưng tốc độ của động tác này quá nhanh, trong nháy mắt đã vòng ra sau lưng Mạc Phong.

Uỳnh...!
Mạc Phong làm thế lộn ngược, sải bước lùi lại vài mét, rồi quay đầu nhìn lại thì thấy nơi mình vừa đứng đã xuất hiện một cái hố khổng lồ.

"Wow! Thật là một sức mạnh đáng sợ!”, anh lẩm bẩm một mình.

Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, có lẽ năm xưa ông già này là một bậc thầy võ thuật, lúc còn trẻ chắc đã từng oanh liệt một thời!
"Ha ha, phản ứng không tệ! Miễn cưỡng chấp nhận!” Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!
Trong giây tiếp theo, bóng người lại biến mất.

Khi Mạc Phong phản ứng lại thì ông ta đã ở trước mặt anh, anh dùng hai tay chặn lại.

Rầm...!
Một cú đá khiến anh văng ra xa vài mét, anh còn chưa kịp đứng vững thì lại một đòn nữa giáng tới.


Một tay anh chống đất, cơ thể nhẹ như sợi lông hồng bay bổng lên.

Xuýtt!!
Xuýtt!!
Vài chiếc kim bạc vụt ra.

Ông già phất tay áo, tưởng có thể chặn lại, nhưng không ngờ kim bạc xuyên thẳng qua tay áo, trúng tảng đá bên cạnh.

Điều khiến người ta không thể ngờ tới đó là tảng đá bị vỡ ra tung tóe.

"Côn Lôn Thần Châm? Thật thú vị! Thật thú vị! Xem ra thầy cậu cũng yêu thương cậu lắm.

Võ công tuyệt môn cũng dạy hết cho cậu luôn”.

Mạc Phong cau mày, trầm giọng nói: "Ông biết sư phụ tôi à? Rốt cuộc ông là ai?”
"Tôi và sư phụ cậu là bạn tâm giao.

Lúc tôi quen ông ấy, cậu còn chưa ra đời đấy!”, ông già tức giận mắng.

Từ đầu đến cuối, đôi mắt của ông già luôn nhắm nghiền, chưa từng mở ra.

Ông ta hoàn toàn chỉ sử dụng phần nông sức mạnh, vẫn chưa thể hiện sức mạnh thực sự của mình.

“Tiền bối, bốn hiệp rồi đó!”, Mạc Phong mỉm cười nói.

Lúc này, mọi dây thần kinh trong anh đều căng lên, ông ta cứ thế ép anh đến bước đường này.

Ông lão hơi khịt mũi nói: “Chỉ đến vậy mà thôi!”
Ù ù…
Ngoài sân nổi gió lớn.


Ông già lao về phía anh, nhưng Mạc Phong vừa tung nắm đấm thì ông ta lại biến mất.

"Ảo ảnh?”
Rầm...!
Đột nhiên, phía sau anh như bị sét đánh.

Một lòng bàn tay nặng nề đập vào lưng.

Phụt...!
Một ngụm máu phun ra, nội lực mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể Mạc Phong, hơi thở của anh lập tức trở nên rối loạn.

Ở biên giới Hoa Hạ, có một đỉnh núi được gọi là đỉnh Thần Tiên.

Một người đàn ông ăn mặc luộm thuộm ném lên bàn đá vài đồng tiền, lông mày chợt cau lại: “Sư huynh, thế hệ sau đến thăm hỏi, nhớ phải nương tay đấy nhé!”
Nhưng đột nhiên những đồng tiền trên bàn rơi xuống, tạo thành kiểu ba mặt chính ba mặt ngược, còn một đồng ở chính giữa.

"Rồng lên khỏi mặt nước, hổ xuống núi, sao Bắc Đẩu về trời, và hoàng đế giương roi xuống thế gian! Quẻ tốt đó! Cái thằng nhóc này…”
Người đàn ông luộm thuộm này đứng trên đỉnh núi, nhìn núi tuyết phủ trắng.

Nơi này giống như một nhà tù giam giữ ông ấy lại đây, người khác không lên được, ông cũng không xuống được.

Hay nói cách khác, ông ấy không muốn xuống!
Ông đã ở trên đỉnh Thần
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.