Sáng sớm ngày hôm sau.
Cũng không biết tại sao, vì bình thường sáng sớm là Mạc Phong thường tự tỉnh dậy.
Vậy mà hôm nay đã bảy giờ anh vẫn chưa xuống giường, bữa sáng cũng chưa chuẩn bị.
Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ đã hình thành thói quen dậy sớm.
Mỗi ngày đều chủ động thức dậy vào lúc bảy giờ.
Nhưng hôm nay, khi họ xuống dưới, nhìn vào phòng khách thì thấy trống không.
“Tối qua gã đó không về à?”
Tống Thi Vũ nhìn xung quanh phát hiện ra giày của Mạc Phong ở trên tủ giày bèn nói: “Về rồi chứ, giày để kia thì chắc chắn là về rồi!”
Khi xuống tầng, Mục Thu Nghi nhìn thấy vết máu khô ở dưới nền nhà.
“Tống Thi Vũ, cậu nhìn xem đây là gì?”, cô chỉ vào vết máu, kinh hãi kêu lên.
Cô dùng tay quẹt vết máu trên sàn, thấy vẫn còn nhơm nhớp, chứng tỏ thời gian có vết máu chưa vượt quá hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Hai cô gái nhìn nhau rồi nhìn lên trên theo dấu vết máu tới căn phòng ở góc lầu hai.
‘Anh Hai’ đang nằm sạp trước cửa và ngủ.
“Lẽ nào là anh ta…”, Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ nhìn nhau cùng thốt lên.
Khi hai cô gái tới trước cửa, con chó lập tức nhe răng nhìn họ.
Tống Thi Vũ hung hăng trừng mắt: “Này! Nuôi mày lâu như vậy, lẽ nào còn dọa bọn tao hả? Không phải họ nói chó đều là loài vật thân thiện sao?”
“Có lẽ là đang bảo vệ chủ!”, Mục Thu Nghi nhướn mày.
Bình thường dù bạn có sờ, có đánh con chó này thế nào thì nó cũng không bao giờ nhe nanh.
Vậy mà giờ lại chặn không cho hai người vào trong, chứng tỏ có thể Mạc Phong đã xảy ra chuyện.
Con chó rất đàng hoàng, còn người nuôi con chó có đàng hoàng hay không thì không biết!
Mục Thu Nghi bóc hai thanh xúc xích đặt xuống đất: “Tao không hề ác ý, chỉ là lo lắng cho anh ta thôi!”
Cô nói rất khẽ, nhưng giọng nói hơi run run.
‘Anh Hai’ ngửi mùi xúc xích, ngoạm một miếng rồi ngồi xích qua một bên.
Tống Thi Vũ thấy vậy vội vàng vặn tay cầm khiến cánh cửa kêu ‘cạch’ một tiếng rồi mở ra.
“Còn không dậy nấu ăn sáng, làm gì vậy?”
Cô ấy mở cửa bước vào.
Một giây sau.
“Á…”
Mục Thu Nghi lập tức bước vào: “Thi Vũ, sao vậy…á…đồ lưu manh…”
Thấy hai cô gái hét lên, Mạc Phong nhảy bật dậy khỏi giường: “Ở đâu, lưu manh ở đâu?”
Anh đứng dậy khiến hai cô gái càng hét to hơn.
“Á…mặc quần vào đi!”
“Thật ghê tởm, thứ đen xì đó là gì vậy!”
“Sao mình biết được, mình có thấy bao giờ đâu!”
Lúc này Mạc Phong mới để ý là hóa ra mình không mặc quần áo.
Anh quên mất tối qua mình đã cởi trần chuồng đi ngủ, nhưng anh không ngờ hai cô gái lại vào phòng, khiến anh chẳng hiểu mô tê gì.
“Vậy hai cô quay người đi!”, anh cảm thấy cạn lời.
Vừa ngắm cơ thể anh lại vừa mắng anh là đồ lưu manh.
Làm đàn ông thật chẳng dễ dàng gì.
Nhưng khi anh mặc quần áo thì phát hiện ra một vấn đề.
Rõ ràng tối qua trước ngực có một vết thương, giờ sao đến sẹo cũng không thấy đâu nữa.
Hơn nữa dùng tay sờ vào những vị trí bị thương hôm qua cũng không còn thấy dấu vết gì.
“Hả? Không đúng, rõ ràng tối qua mình bị thương mà!”, Mạc Phong chạy nhanh tới trước gương sờ ngực mình và khẽ lầm bầm.
Tống Thi Vũ và Mục Thu Nghi thấy Mạc Phong tự sờ cơ thể mình thì lập tức tỏ vẻ chê bai.
“Anh đúng là ăn tạp cả nam lẫn nữ, đến cả bản thân mình mà cũng không buông tha sao?”
“Hầy…Lúc lên cơn thì chơi luôn cả chính mình!”
Mạc Phong cạn lời, họ đang nói cái gì vậy?
Nhưng anh có thể khẳng định, tối qua đúng là anh đã bị thương.
Hơn nữa, còn có vết máu trên sàn làm bằng chứng, sao mới ngủ có một đêm mà chúng đã hoàn toàn biến mất vậy.
Hơn nữa cả cơ thể còn tràn đầy sức mạnh, không hề giống bị nội thương hoặc là mất sức quá độ.
Đột nhiên.
Anh vỗ đầu như hiểu ra: “Mình hiểu rồi!”
Chắc chắn có liên quan tới loại bột và viên đan dược mà hôm qua Diệp Đông Thanh cho anh sử dụng.
Rốt cuộc là thuốc gì vậy, hiệu quả tốt quá.
Mình bị thương nặng như vậy mà chỉ cần nghỉ một đêm đã có thể hồi phục hoàn toàn.
Có khi nào nịnh được Diệp Đông Thanh thì sau này không cần phải lo lắng về vấn đề đan dược không nhỉ?
Thế nhưng cô nhóc đó cứ muốn bắt mình về Bắc Khâu thì không được.
Mặc dù làm rể, sau này sẽ không thiếu dược liệu nhưng hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, anh vẫn còn việc quan trọng hơn chưa làm, nên nấm mồ đó ai thích thì đi mà nhận…
Dù vậy thì vẫn phải tới chỗ Diệp Đông Thanh xin thêm ít đan dược.
Có vẻ như đan dược của cô ta còn mạnh hơn cả việc ngâm trong bồn thuốc như lần trước.
Ngâm một lần cũng phải mất mấy ngày mới có chút thần sắc.
Dù gì hiệu quả cũng chậm.
Vậy mà tối qua dùng có một viên đan dược của Diệp Đông Thanh, ngủ vài tiếng đồng hồ mà cơ thể đã tràn đầy sức lực như thế này.
Mạc Phong ăn mặc gọn gàng bước ra ngoài.
Anh vốn định làm bữa sáng cho bọn họ nhưng Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ đã sửa soạn xong và chuẩn bị ra ngoài.
“Ấy, chưa ăn sáng mà hai người đã định đi rồi à?”, Mạc Phong nhìn hai cô gái, hỏi với vẻ nghi ngờ.
Mục Thu Nghi tức giận trừng mắt với anh: “Anh xem mấy giờ rồi, không ăn nữa! Phải rồi, vết máu trên sàn là thế nào?”
“Thì là mà…trời nóng quá nên bốc hỏa, chảy máu mũi!”
“Ai bảo thích ngắm gái, cho chết!”
Nói xong cô nhanh chóng cùng Tống Thi Vũ đi ra khỏi phòng.
Làm tổng giám đốc nên không thể đi muộn.
Nếu đến điều đó bản thân còn không làm được thì sao có thể quản lý công ty.
Mạc Phong thì khác, là một tay đến muộn chuyên nghiệp.
Mục Thu Nghi đã từ bỏ việc trị bệnh đến muộn của anh, và cũng không hề trừ lương.
Sau khi hai cô gái rời đi, anh bèn vào bếp lấy một phần đồ ăn bưng lên lầu..