Vương Dương Minh là ai? Dù không phải là đệ tử rành Đạo gia thì cũng từng nghe nói về ông.
Đại đạo tam thiên, có rất nhiều cách để nhập đạo.
Ví dụ có người dùng thuốc nhập đạo, có người dùng võ nhập đạo, có người lại dùng cách vẽ tranh để nhập đạo.
Nghe nói cả đời Vương Dương Minh chỉ vẽ có mấy bức tranh, hơn nữa còn dùng cách cảm ngộ tranh để tìm ra chân lý cuộc đời.
Thế nhưng người đời sau lại chẳng thể hiểu được.
Không thể phủ nhận tranh của ông sống động như thật, có cảm giác như nghe được cả tiếng suối chảy róc rách bên trong!
“Tôi nhận bức tranh này nhé, cảm ơn!”, Mạc Phong vui vẻ nhận lấy bức tranh ‘lá rụng mùa thu’.
Từ Mậu Thịnh nhìn thấy Mạc Phong vui mừng thì gật đầu hài lòng.
Châu Nhược Niên tức giận siết chặt nắm đấm.
Rõ ràng là bình hoa thời Càn Long không bằng bức tranh mà Từ Giai Nhiên tặng.
Ban sáng Từ Mậu Thịnh cũng định tặng ngọc hay bình hoa gì đó.
Nhưng đã bị Từ Giai Nhiên cản lại.
Nói là nếu tặng ngọc thì có khi còn không hiệu quả bằng bình hoa thời Càn Long mà Châu Nhược Niên tặng.
Bởi vì trước đó Mạc Phong từng tặng Mục Thu Nghi sợi dây ‘trái tim của biển’!
Cả thế giới mới có một sợi dây đó thì làm sao mà ngọc bội thông thường có thể so sánh được?
Nên suy đi tính lại Từ Giai Nhiên quyết định tặng anh bức tranh của Vương Dương Minh.
Mạc Phong là người học võ, chắc chắn có thể cảm nhận được chân lý của bức họa do đại sư Vương Dương Minh để lại.
Mộ Dung Trầm Chương khẽ ho: “Khụ khụ…người anh em Mạc Phong!”
“Anh…lại định tặng gì đây?”, Mạc Phong nheo mắt khẽ cười.
Vụt…
Lúc này một chiếc xe màu đỏ rực từ xa chạy tới.
Chiếc xe lướt tới và đỗ ngay trước mặt Mạc Phong
“Đây là phiên bản Lamborghini mới nhất! Chỉ có phiên bản này mới xứng với anh!”, Mộ Dung Trầm Chương nặn ra một nụ cười giả tạo.
Không thể phủ nhận, chiếc xe trông ngầu vô cùng.
So với chiếc xe của Mộ Dung Trầm Chương thì vẫn còn kém xa nhưng so với chiếc Jaguar của Mạc Phong thì mạnh hơn nhiều.
Nhắc tới thì chiếc Jaguar cũng là của nhà Mộ Dung, hơn nữa còn không phải là xe có được một cách danh chính ngôn thuận.
Mạc Phong sờ vỏ ngoài chiếc xe, nhìn mọi người với vẻ kiêng dè: “Mấy người vừa tặng bảo bối, vừa tặng siêu se, rốt cuộc là muốn gì nào?”
Người của ba gia tộc nhìn nhau, chẳng ai nói rõ ra.
Đúng lúc này.
“Còn có thể làm gì nữa? Muốn tạo quan hệ với anh chứ sao, dù sao anh cũng là cố vấn tổng đại lý cấp hai dược liệu tại Giang Hải của nhà họ Diệp! Không chừng sau này có thêm loại dược liệu cao cấp, nếu không tạo quan hệ tốt với anh, sau này anh không cung cấp dược liệu cho họ thì sao?”, Diệp Đông Thanh mặc váy màu trắng trong suốt đứng trước cửa.
Gió khẽ thổi, tà váy trắng tung bay, cảm giác mộng ảo như thần tiên.
Thật đẹp kinh người.
Ăn mặc như vậy mà ở cùng Mạc Phong thì không chừng hai người sớm đã…
Xem ra đó là lý do mà Diệp Đông Thanh cố gắng bảo vệ anh.
“Sao cô ăn mặc thế này ra ngoài?, Mạc Phong trừng mắt khẽ nói.
Cô ta bước tới trước quay một vòng: “Không đẹp sao? Đây là đồ ngủ, tôi chưa kịp thay, nghe thấy có động tĩnh bên ngoài nên ra xem sao!”
“Vào trong ngay!”
“Được thôi…”, Diệp Đông Thanh hừ giọng giận dỗi, quay người đi vào trong.
Trước khi vào còn cố tình làm mặt xấu đầy tinh nghịch.
Mọi người thật không ngờ, Mạc Phong lại có thể khiến Diệp Đông Thanh trở nên ngoan ngoãn như vậy.
Xem ra lần tặng quà này cũng đáng lắm!
Chỉ cần Diệp Đông Thanh đồng ý thì rất có khả năng Mạc Phong sẽ trở thành rể hiền của nhà họ Diệp, vậy thì ai dám chọc giận anh nữa?
Lúc này Mộ Dung Vân Long bước tới, chắp tay cười khách khí: “Người anh em Mạc Phong, đây đều là những món quà mọn, mặc dù không quá đắt, nhưng mong cậu không chê cười, tất cả đều là thành ý của mọi người!”
“Vậy…tôi nhận nhé!”, Mạc Phong hỏi thăm dò.
Để có thể củng cố thực lực của mình ở Giang Hải, nhất định phải giữ mối quan hệ tốt đẹp với cả ba nhà này.
Mặc dù Mạc Phong rất không thích hợp tác và bọn họ cũng vậy.
Nhưng vì tiền, ai cũng phải chìa tay ra mà làm hòa.
Châu Nhược Niên cũng gật đầu cưởi khổ: “Đương nhiên! Đương nhiên là phải nhận rồi! Của cho không bằng cách cho! Sau này cậu cần gì cứ nói với chúng tôi, không cần khách sáo!”
“Vậy được, tôi nhận nhé.
Mọi người về đi!”, Mạc Phong phất tay khẽ cười.
Anh cầm bức tranh, bình hoa đi vào trong nhà.
“Ấy…? Người anh em Mạc Phong…điều này…”, Từ Mậu Thịnh có gì định nói bèn kêu lên.
Mạc Phong khẽ quay người: “Yên tâm đi, đã cùng hội cùng thuyền thì tôi cũng không để mọi người chịu thiệt! Vấn đề dược liệu cứ yên tâm, tôi không tới mức giở trò gì đâu!”
“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!”
Cạch…
Cánh cửa đóng lại.
Ba nhà không khỏi nhìn nhau.
“Ông Từ, ông cảm thấy cậu nhóc này đáng tin không? Sau này không đưa dược liệu cấp thấp giở trò với chúng ta chứ?”, Châu Nhược Niên nhìn về phía căn biệt thự khẽ nói.
Từ Mậu Thịnh khoanh tay khẽ cười lạnh lùng: “Tại sao lại cảm thấy không đáng tin chứ! Tôi lại thấy cậu nhóc này còn đáng tin hơn thương nhân bình thường đấy!”
“Hầy! Vậy ba nhà chúng ta phải nghe theo sự điều khiển của cậu ta rồi”, Mộ Dung Vân Long lắc đầu thở dài.
Chiêu này của Diệp Đông Thanh đúng là quá cao siêu.
Không biết những người khác của nhà họ Diệp biết được thì sẽ suy nghĩ thế nào.
Trong phòng.
Mạc Phong nhìn đoàn xe từ từ rời đi qua khe cửa sổ.
Có điều chiếc xe Lamborghini màu đỏ vẫn đỗ ở đó.
“Một đám hồ ly, xem ra sau này phải cẩn thận trong chuyện hợp tác! Nếu đã đạp họ dưới chân thì không thể để họ bò lên được!”, anh nhìn món đồ trong tay khẽ lầm bầm.
Lúc này có tiếng bước chân từ phía sau vọng tới.
Diệp Đông Thanh đã thay sang một chiếc váy màu lam nhạt và đi xuống.
“Lại nợ cô một tấm chân tình, sau này tôi phải trả thế nào đây…”, Mạc Phong bất lực cười khổ.
“Hay để kiếp sau trả đi!”, Diệp Đông Thanh lè lưỡi cười tinh nghịch.
Anh vội vàng ngăn lại: “Mới sáng sớm đã nói linh tinh gì vậy?”
.