Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 340: Gặp Người Quen



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trước đó Tống Giai Âm vẫn luôn đứng ngoài lối đi và không hề thấy Mạc Phong đi ra, tại sao anh lại đột ngột xuất hiện sau lưng cô?
“Có thể vừa rồi em không để ý thôi, chúng ta đi thôi, chỗ này giao cho cảnh sát là được!”, Mạc Phong dang hai tay mỉm cười nói.
Cô gái ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, đôi mắt đẹp thông minh chớp chớp nhìn Mạc Phong và nói: “Anh Mạc, anh không bị thương đấy chứ?”
"Đương nhiên là không rồi, chỉ là đàn ông nói chuyện gia đình với nhau thôi, không có gì đâu!”
"Nói chuyện gia đình?” Trước đó cô bé đã nhìn thấy đám người đó cầm mấy thứ như gậy guộc vào trong, nhưng Mạc Phong lại nói là hàn huyên chuyện gia đình?
Khi tàu đến sân ga thì dừng lại được mười phút.

Một lúc sau, một nhóm cảnh sát xông lên xe và đưa nhóm người kia đi.
Đặc biệt là khi nhìn thấy đám người với mức độ thương tích khác nhau, mọi người đột nhiên cảm thấy kính nể nữ cảnh sát cao gầy.
Đâu ai biết thực ra tất cả những điều này đều là do Mạc Phong gây ra.
"Í, đây không phải là nhóm người vừa rồi sao? Tại sao lại bị cảnh sát bắt đi vậy?”, Tống Giai Âm nằm bò trên bệ cửa sổ, bối rối nhìn ra bên ngoài.

Mạc Phong dựa vào cửa, hai tay ôm đầu mỉm cười: “Ai biết, có thể đã phạm phải tội gì đó, công lý sẽ không bao giờ vắng mặt, chỉ là đến muộn mà thôi!”
Sau khi bàn giao nhóm người về đồn cảnh sát địa phương, nữ cảnh sát lập tức quay trở lại tàu.
Ở góc toa cuối cùng cô ta thấy Mạc Phong đang nằm bò ngủ trên người Tống Giai Âm, nhìn thấy cảnh này, nữ cảnh sát đột nhiên không nỡ lòng đánh thức anh dậy, liền lặng lẽ định quay người rời đi.
Nhưng đúng vào lúc sắp rời đi.
"Chuyện cô hứa với tôi đã làm chưa?”
Lúc này Mạc Phong mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ngáp một cái rồi cười tủm tỉm.
Nữ cảnh sát quay đầu trừng mắt nhìn anh nói: "Anh không ngủ à?”
“Ai bảo cô cứ nhắm mắt thì là ngủ?”, Mạc Phong cau mày nhếch môi nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Giai Âm ngồi bên cạnh đỏ lên đến tận mang tai, nếu như anh không ngủ, sao vừa rồi lại cứ rúc rúc đầu vào lòng cô?
"Tôi đã cố hết sức rồi, thực sự không thể kiếm được hai vé nằm, tôi chỉ kiếm được một cái thôi!”
Nữ cảnh sát đưa cho Mạc Phong một vé giường nằm.
“Một cái thì một cái, có còn hơn không!”, Mạc Phong cầm lấy vé giường nằm, nhìn về phía Tống Giai Âm cười tủm tỉm: “Chúng ta đi nghỉ ngơi đi.

Ngồi xổm lâu như vậy, chân anh tê hết cả rồi!”
Cô gái xấu hổ cúi đầu, vội vàng xua tay: "Không cần đâu, em đứng mấy tiếng đồng hồ cũng được, anh đi nghỉ đi!”
Tuy rằng trong lòng cô gái không chống đối Mạc Phong, nhưng tiến triển thế này…dường như hơi nhanh.

Một chiếc vé giường nằm lẽ nào hai người cùng nằm ngủ hay sao?
Nhưng Mạc Phong không cho cô cơ hội từ chối, anh kéo luôn Tống Giai Âm vào khoang giường nằm.


Dù sao từ đây đến Thanh Châu còn những hơn mười tiếng đồng hồ nữa, đến lúc xuống xe phải sang tận sáng sớm hôm sau.
Nếu cứ đứng như vậy thì quả thực là cực hình!
Nhưng cũng không như Tống Giai Âm nghĩ là hai người ngủ cùng một chiếc giường.

Sau khi đến toa giường ngủ, Mạc Phong liền ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh.
"Em nghỉ trước đi, anh chưa thấy mệt!”, Mạc Phong ngồi trên ghế đẩu, mỉm cười nói.
Có một chỗ để ngồi còn hơn là phải ngồi xổm bên cạnh thùng rác!
Tống Giai Âm cũng vội vàng đứng dậy lắc đầu: “Không được, chiếc giường này là do anh kiếm được, anh nghỉ trước đi!”
Hai người cứ thế đẩy qua đẩy lại, thật sự không còn cách nào khác, đành phải mỗi người một đầu.
"Tôi nói này hai người có thôi đi không? Không có tiền thì đừng có vào khoang giường nằm, có biết xấu hổ không vậy?”
Lúc này, một người đàn ông đang ngủ trên đó quay lại và hét lên giận dữ.
"Hả? Em là…Giai Âm?”
Tống Giai Âm cũng ngẩng đầu và kêu lên: “Ấy? Vương Thiết Trụ? Sao lại là anh?”
Cả Vương Thiết Trụ và Tống Giai Âm đều đến từ huyện An Dương, họ là bạn học cũ khi còn ở trường trung học.

Tống Giai Âm khi còn học cấp hai đã rất xinh xắn, nhiều người theo đuổi, mấy năm rồi không gặp, trông cô càng ngày càng xinh đẹp!
Hai mắt Vương Thiết Trụ đờ đẫn.
Cơ thể cô nhấp nhô, mặc chiếc áo phông cứ phập phồng.
"Giai Âm, em…càng ngày càng đẹp ra đấy…”
Tống Giai Âm chỉ mỉm cười và lịch sự gật đầu: “Cảm ơn..."
"Này? Người đàn ông đó là ai vậy? Không phải là chú của em đấy chứ? Ăn mặc rõ quê mùa!”, Vương Thiết Trụ nhìn Mạc Phong đầy chế giễu.
Để bảo vệ thể diện của Mạc Phong, cô gái không ngần ngại bác bỏ bạn học cũ của mình, điều này khiến anh rất cảm động.
Vốn dĩ tưởng rằng Vương Thiết Trụ sẽ biết khó mà lui, nhưng không ngờ chính sự mạnh mẽ vừa rồi của Tống Giai Âm lại hoàn toàn khơi dậy khát vọng chinh phục của hắn.
Đặc biệt là câu nói vừa rồi, chỉ cần là người cô xác định, ngay cả ăn mày cô cũng bằng lòng đi theo, một cô gái tốt như vậy có thể tìm đâu ra?
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.