Sau khi đuổi đám người đi, không ít người dân thôn có biểu cảm khác lạ.
Có người cười trên sự đau khổ của người khác, có người đồng cảm, có những người thì coi như chẳng liên quan tới mình, không chế nhạo cũng không hóng hớt.
Về tới nhà, bố của Tống Giai Âm vội vàng thu dọn quần áo cho con gái.
“Con gái, hai đứa mau đi đi! Trèo vòng qua ngọn núi sau nhà chính là huyện rồi!” Tống Giai Âm nhìn bố với vẻ nghi ngờ: “Bố, con mới vừa về mà? Sao lại phải đi?”
“Con bé ngốc này, có biết vừa rồi đã đánh ai không? Hai đứa không biết sao? Nếu bên trên mà xuống thôn tìm người thì hai đứa không thoát được đâu! Tiểu Mạc, giờ mau đưa con gái tôi quay về Giang Hải.
Chỉ cần rời khỏi huyện An Dương là an toàn! Chúng tôi đều từng trải, bọn họ không dám làn càn!”, người đàn ông trung niên túm cánh tay Mạc Phong cầu khẩn.
Bây giờ người có thể bảo vệ Tống Giai Âm có lẽ chỉ còn lại Mạc Phong mà thôi.
Nhưng anh chỉ cười điềm nhiên: “Chú, có cháu ở đây, chú không cần lo lắng.
Hơn nữa, người là do cháu đánh, sao có thể để hai cô chú ở lại chịu trách nhiệm thay cháu được!”
“Nhưng…nhưng chúng ta gây chuyện với nhân vật tầm cỡ trong huyện đấy, cậu không ứng phó được đâu!”
Mạc Phong vẫn phất tay đầy thản nhiên: “Yên tâm đi, chỉ cần họ dám tới thì nhất định cháu sẽ khiến họ phải hối hận!”
“Hầy…”
Người đàn ông trung niên thở dài não nề, vừa giận lại vừa thấy được an ủi với biểu hiện của Mạc Phong.
Giận vì anh tự cao tự đại quá.
Lần này gây sự với một nhân vật tầm cỡ trong huyện! Nếu như người ta mà tìm tới thì sẽ gặp rắc rối lớn.
Nếu mà bị nhốt vào thì tiền đồ coi như bị hủy hoại hết!
Thấy được an ủi là vì thằng bé này dám làm dám chịu, con gái mình chọn được một người cũng không đến nỗi nào!
Thấy bố nói vậy, Tống Giai Âm cũng cảm thấy lo lắng: “Anh Mạc, anh nên rời đi.
Trèo qua ngọn núi phía sau là tới huyện rồi.
Như vậy anh sẽ được an toàn.
Bố mẹ em còn ở đây, em không thể đi được! Chuyện này nguồn cơn là do em, em không muốn liên lụy tới anh!”
Mạc Phong đưa tay ra khẽ nhéo mũi cô và cười: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu!”
“Thật sao?”
“Thật!”
Thấy dáng vẻ kiên định của Mạc Phong, Tống Giai Âm lập tức mỉm cười, đôi mắt xinh đep cong cong như hình trăng lưỡi liềm.
Ở nông thôn thường ăn cơm sớm.
Thấy mọi người đều bận rộn trong bếp, Mạc Phong đứng ngoài mỉm cười: “Cô ơi, hay là để cháu giúp mọi người nhé?”
“Không cần không cần, cậu ở ngoài nghỉ ngơi là được.
Một mình tôi làm là được rồi.
Mặc dù họ nói vậy nhưng Mạc Phong vẫn chen vào căn bếp nhỏ chật chội.
Không phải vì anh khách sáo mà là vì ăn không quen đồ ăn thôn quê nên muốn đích thân trổ tài!
Vào trong bếp, Mạc Phong làm việc rất linh hoạt, khiến cả nhà Tống Giai Âm đều sững sờ.
“Con gái, con tìm được chàng trai này ở đâu ra vậy? Sao cái gì cũng biết thế?”
Thấy khả năng cầm dao kinh người của Mạc Phong đến Tống Giai Âm cũng ngây người.
Đến ngay cả những người phụ nữ làm công việc chính là nội chợ cũng không thể cầm dao một cách trơn tru, linh hoạt như anh được.
Một lát sau anh cho rau vào xào, nhưng mùi thơm thì phải nói là nức mũi.
Mặc dù đồ ăn vẫn là mấy món lúc trưa nhưng qua tay nghề của Mạc Phong nấu lại thì cảm giác đã khác đi nhiều.
“Thơm quá, khoai tây có thể xào thơm như vậy sao?”, Tống Giai Âm vội vàng gắp một đũa cho vào miệng.
Những người khác cũng rớt nước bọt thèm thuồng.
Ăn bữa ăn do anh nấu, họ mới biết là nửa đời của mình đã sống một cách công cốc.
Bố mẹ Tống Giai Âm càng lúc càng nhiệt tình với Mạc Phong hơn.
Nhất là bố của cô còn liên tục gắp thức ăn cho anh.
“Ấy, tôi nói ông, trên đũa ông còn rau kìa, có thể chú ý chút hình tượng không?”, người phụ nữ trung niên nhéo đùi ông nói với giọng tức giận.
Sau đó bà vội vàng gắp cho Mạc Phong một đũa thức ăn: “Mạc Phong, cậu và Tiểu Âm tối qua…ngủ với nhau à?”
Khụ khụ…
Mạc Phong lập tức ho khù khụ.
“Mẹ! Khi đó khách sạn hết phòng, chỉ là ngủ chung, chẳng làm gì cả.
Đầu óc hai người đang nghĩ cái gì vậy?”, Tống Giai Âm vội vàng giải thích với vẻ lúng túng.
Bọn họ vẫn đang dò hỏi Mạc Phong ở Giang Hải có nhà, có xe không thì lập tức bị Tống Giai Âm đổi chủ đề.
Tống Giai Âm cũng biết, cô và Mạc Phong quen biết chưa lâu, cứ hỏi người ta những chuyện đó thật bất lịch sự, nếu người ta có ý đó thì còn đỡ, còn nếu họ không có ý gì thì chẳng phải là đến làm bạn thôi cũng khó sao? Gặp mặt sẽ ngượng ngùng biết mấy!
“Tiểu Mạc, cậu…nói thật chứ?”, người đàn ông trung niên đặt chén rượu xuống, trầm giọng hỏi: “Sửa đường không phải chỉ cần một chút tiền đâu!”
“Đương nhiên là thật rồi! Cháu vừa lên kế hoạch sơ qua, sửa thành đường bê tông, theo như phí nguyên vật liệu và phí nhân công thì tầm một trăm nghìn tệ! Có lẽ như vậy là được rồi!”
“Một trăm nghìn tệ sao?”
.