Anh cũng nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Tống Giai Âm.
Nhưng Mạc Phong không thể làm khác đi, nợ tình duyên càng ít được người nào thì càng tốt.
Sư phụ từng cảnh cáo anh, nếu bản thân không xử lý tốt được những mối quan hệ với phụ nữ thì đời này rất có khả năng sẽ tự đào hố chôn mình.
Tống Giai Âm có suy nghĩ và dự định của riêng mình, anh cũng không muốn để một cô gái đơn thuần như vậy phải dây dưa vào cuộc sống của anh.
Ở phía xa.
Bố mẹ của Tống Giai Âm nhìn theo bóng lưng của hai đứa nhỏ ngồi ngoài cổng và lầm bầm.
“Tôi càng nhìn càng thấy con gái mình và Tiểu Mạc xứng đôi vừa lứa.
Đúng là nam thanh nữ tú.
Ông có biết không từ lúc cậu ta nói muốn sửa đường cho thôn chúng ta thì thái độ của người dân thôn đối với tôi đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ! Con bé này cũng có mắt nhìn người thật đấy, tìm được một người đàn ông có năng lực như vậy!”, người phụ nữ trung niên nói với vẻ đắc ý.
“Đừng nói linh tinh, Tiểu Mạc cũng đã nói rồi, bọn chúng chỉ là bạn thôi.
Bà đừng bắt cặp uyên ương nữa.
Nếu bọn chúng không có ý đó thì con gái chúng ta phải làm sao? Hơn nữa, không phải trước đó bà không muốn chúng ở cùng nhau à?”
“Lời của đàn bà nghe là được rồi, đừng cho là thật! Sống mấy chục năm, lẽ nào ông không biết phụ nữ là chúa lật mặt sao?”
Người đàn ông trung niên sầm mặt.
Bà này nói đúng ghê, không thể nào phản bác lại được!
Tại nhà họ Diệp ở thành phố Bắc Khâu.
Sau khi trở về từ Giang Hải, Diệp Đông Thanh cả ngày phiền muộn không vui, tự nhốt mình trong phòng hơn nữa còn bị sốt nhẹ liên miên.
Cộc cộc cộc…
Một cô gái xinh đẹp bưng thuốc đứng ngoài cửa khẽ gõ: “Em gái, chị vào được không?”
“Chị vào đi, cửa không khóa!”, giọng nói yếu ớt của Diệp Đông Thanh từ trong vọng ra.
Từ sau khi trở về, cơ thể Diệp Đông Thanh trở nên yếu hẳn.
Ngày vừa mới ra khỏi sân bay sau khi tới Bắc Khâu cô ấy đã ngất, nhà họ Diệp vội vàng đón về, bệnh hạ đường huyết lại tái phát.
Cô gái xinh đẹp này chính là Diệp Đông Lâm – chị gái của Diệp Đông Thanh.
Cô ấy cũng là một người giỏi giang hơn người.
Mặc dù không bằng Nghiêm Khả Di và Bạch Như Nguyệt nhưng ở Bắc Khâu thì Diệp Đông Lâm rất nổi tiếng.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cô ấy đã khiến tài sản của nhà họ Diệp tăng lên gấp mấy lần, khiến dân gian sáng tạo nên câu ngạn ngữ.
Rồng đáp cửu châu Trương Đình Ngọc, phượng hạ Mạc Bắc Diệp Đông Lâm!
Thấy vẻ gầy yếu của em gái, người làm chị cảm thấy đau lòng.
Mặc dù nhà họ Diệp là gia tộc chuyên về dược liệu nhưng lại không thể chữa được bệnh của Diệp Đông Thanh.
“Chị, chị mang thuốc gì vào vậy?”
Diệp Đông Lâm chậm rãi đặt bát thuốc lên đầu giường rồi khẽ thở dài: “Là canh giải nhiệt gần đây ông nội mới nghiên cứu ra, nghe nói có thể hòa hoãn được bệnh tình của em.
Nhân lúc còn nóng em uống đi! Em yên tâm, bất luận phải trả giá thế nào thì chị cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho em!”
“Vô ích thôi, lần này em lén lút tới Giang Hải là muốn tìm vị tiền bối dược tiên đã cứu em hai mươi năm trước", Diệp Đông Thanh tựa đầu vào đầu giường với vẻ yếu ớt, miệng nở nụ cười nhàn nhạt: “Mặc dù không tìm được vị dược tiên đó nhưng mấy ngày ở đó em đã rất vui!”
Từ nhỏ cô đã bị bệnh tim, lúc lọt lòng không khóc cũng không quấy, đêm đó có một đạo trưởng gõ cửa nhà họ Diệp nói là nhìn thấy hình mũ phượng màu tím trên trời, bước vào phòng nhìn thấy Diệp Đông Lâm bèn nói cô gái này đại phúc đại quý, nhất định sẽ giúp nhà họ Diệp bước lên đỉnh cao.
Khi nhìn thấy Diệp Đông Thanh thì đôi mắt ông ta sáng lên, nói rằng cô bé có trái tim thông nhĩ thất.
Chỉ đáng tiếc vận khí không tốt, sống không quá hai mươi tuổi.
Sau khi ông cụ Diệp tiếp đón bằng thịt ngon rượu quý thì đạo trưởng đã lấy ra một bình đan dược.
Nói rằng mỗi lần bệnh tái phát thì uống một viên, cho tới khi dùng hết thì mạng của cô bé cũng đã tận.
Thông nhĩ thất là một dạng tim bẩm sinh hiếm gặp.
Trái tim của người bị bệnh thông giữa các vách ngăn nhiều hơn người bình thường, dẫn tới việc máu không thể lưu thông tới toàn bộ cơ thể một cách thuận lợi, thường xuất hiện thiếu máu, thiếu khí, cơ thể yếu đuối.
Điều đó là nguyên nhân dẫn tới việc cô bị ngất khi quay về Bắc Khâu.
Bình đan dược mà đạo trưởng đưa cho cô năm đó còn đúng một viên.
Nhưng ông cụ Diệp sống chết cũng không chịu lấy viên đó ra cho Diệp Đông Thanh dùng, bởi vì ông thật sự sợ rằng sau khi dùng hết thuốc thì mạng của Diệp Đông Thanh cũng kết thúc như lời đạo trưởng nói.
Đương nhiên cô không thể nói cấp quyền một lúc cho ba gia tộc là vì một người đàn ông được!
“Chị không nghi ngờ khả năng nhìn người của em, chỉ cảm thấy ba đại lý tại Giang Hải thì nhiều quá.
Em nên biết không nên đặt trứng vào một giỏ mà!”
Diệp Đông Thanh mỉm cười xấu hổ: “Chị, thời gian của em cũng không còn nhiều nữa, chị có thể thuận theo ý em một chút được không?”
“Này này! Em nói linh tinh cái gì vậy? Ông nội đã đi tìm hậu thế của Hoa Đà giúp em trị bệnh rồi, chỉ cần mời được thì chắc chắn em sẽ không sao nữa!"
Đã bao năm rồi, từ sau khi cô hai mươi tuổi, cơ thể của Diệp Đông Thanh xuất hiện đủ loại triệu chứng, những dược liệu mà gia đình có thể dùng, những cao nhân mà gia đình có thể mời họ đều đã thử hết cả nhưng vẫn không hề có tiến triển gì.
Có điều sau chuyến đi Giang Hải, Diệp Đông Thanh đã hiểu ra nhiều điều, và ít nhất cô đã lột xác thành công thành một cô gái thực thụ..