Hai nắm đấm va vào nhau, Mạc Phong đứng đó bất động, nhưng Bạch Doanh đã sải bước lùi lại vài mét.
"Anh là ai! Kungfu thật là lợi hại!”
Anh hờ hững cười: “Bảo vệ! Từng đi lính hai năm thôi"
"Xùy, cho dù anh có lai lịch thế nào cũng phải trả lại đồ cho tôi”.
"! "
Lần đầu tiên anh thấy một người vô lý như vậy, đòi trả lại ví tiền cũng đã đành, nhưng lại không muốn trả lại chiếc điện thoại đã cướp của người ta, người phụ nữ này cũng ranh ma lắm!
Bước đi như sấm, di chuyển như tia chớp.
Trong nháy mắt Mạc Phong đã ở phía sau Bạch Doanh.
Anh đá vào chân trái của cô ta và cô ta ngay lập tức mất thăng bằng.
Mạc Phong vươn tay đỡ lấy eo cô ta, đồng thời nâng chân trái bị mất cân bằng của cô ta lên.
Cứ như vậy, cơ thể Bạch Doanh gần như nằm trọn trong vòng tay anh.
“Cô nhìn mình xem, sao một người phụ nữ lại cứ thích chém chém giết giết thế nhỉ?”, Mạc Phong nhướng mày nhếch mép cười: “Cứ yên lặng như thế này có phải đẹp không!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Doanh vô cùng lạnh lùng, cả người run lên vì tức giận.
Bốp…!
Cô ta quay ngoắt đầu lại, túm tóc đuôi ngựa giống như một chiếc roi quất sang.
Trúng thẳng vào mặt Mạc Phong, tuy là tóc nhưng sức mạnh của nó không thua gì một cây roi.
"Mẹ kiếp…!”
Anh bị đánh đến hoa cả mắt lên, nhưng khi anh mở mắt ra thì Bạch Doanh đã biến mất rồi.
Chiếc ví trong túi anh đã bị cô ta móc mất, nhưng khóe miệng Mạc Phong lại nở một nụ cười.
"Cô nhóc, đấu với tôi à, cô còn non lắm!”
Trên tay anh xuất hiện một chiếc thẻ điện thoại.
Lúc này tại một con hẻm ở Giang Hải.
Bạch Doanh chạy được hai dãy phố rồi mới dừng lại, hai tay ôm gối thở hổn hển, vừa rồi cô ta cũng cảm thấy mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Mạc Phong, nên trong ba mươi sáu kế chỉ có thể chuồn là thượng sách.
"Ha ha! Còn muốn đấu với cô nương đây, anh hãy còn non lắm!”
Cô ta nhìn chiếc ví trong tay mình đầy vẻ đắc ý, nhưng ngay lúc mở ví ra, cô ta tức đến mức đầu tóc như muốn cháy bùng lên.
Trên ảnh chứng minh thư của cô ta lại bị vẽ một con rùa!
"Khốn kiếp! Đừng để tôi trông thấy anh ở Giang Hải!”, Bạch Doanh tức giận hét lên: “Hừ, dù anh có lợi hại đến đâu thì cũng bị tôi trộm mất điện thoại rồi!”
Cô ta lấy điện thoại di động trong túi ra, nhưng vừa lấy ra thì thấy trên màn hình hiện lên một câu: "Khoảng cách giữa người và máy vượt quá phạm vi ba mươi mét, hệ thống tự kích nổ đã được kích hoạt, mười, chín, tám, bảy! "
Bạch Doanh hơi ngẩn ra, lúc này điện thoại di động mới nhất của Châu Âu đều được làm bằng kim cương, trong đó ẩn chứa một con chip tự hủy, chỉ cần điện thoại di động tách khỏi chủ nhân một khoảng cách nhất định, nó sẽ phát nổ.
"Ba!”
"Hai!”
"! "
Cô ta sợ hãi, lập tức ném nó lên không trung.
Bùm…!
Tia lửa bắn ra các hướng, một đám mây hình cây nấm nhỏ bốc lên trong không khí.
Vừa rồi nếu như cô ta không ném nó đi thì nó có thể nổ tung một người lớn không nhận ra hình dáng nữa.
Nói là điện thoại di động, chi bằng nói nó là vũ khí giết người thì hơn.
"Trước giờ đều là mình chơi người khác, đây là lần đầu tiên bị người ta chơi lại! Hừ, lần sau gặp mặt, mình nhất định sẽ không tha cho anh ta!”, gương mặt thanh tú của Bạch Doanh đanh lại, cô ta tức tối giậm chân nói.
Cô ta rời khỏi Nam Khương, cũng không có nơi nào cụ thể để đi.
Cô ta ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, không khỏi cúi đầu trầm tư và thở dài nói: "Hầy…phải đi đâu để tìm viên ‘Đá Tam Sinh’ mà bà nội nói đây!”
…
Mạc Phong rời ga tàu hỏa và đi thẳng về hướng biệt thự Nam Sơn.
Khi quay lại khu biệt thự, anh thấy một nhóm người giả vờ là người qua đường đang đi lại bên ngoài.
Nếu anh đoán không lầm, đây hẳn là người của hội Hắc Long.
Quả nhiên ngay khi nhìn thấy Mạc Phong, tất cả mọi người đều chạy cà nhắc tới.
"Cậu chủ Mạc! Cuối cùng anh cũng đã trở lại rồi!”, một thanh niên trông vẫn còn non xanh chắp tay cung kính nói.
Anh hờ hững cười: “Cậu biết tôi à?”
"Đương nhiên rồi, tiếng tăm của anh Mạc đã nổi như cồn ở trong hội, mấy hôm nay anh em chúng tôi vẫn luôn canh chừng ở đây, không phát hiện ra điều gì bất thường”.
"! "
Nếu như Mạc Phong đã trở về thì đương nhiên anh sẽ để họ rời đi.
Nhìn dáng vẻ tiều tụy thất thần của họ, có lẽ họ đã canh giữ ở đây suốt đêm rồi.
Anh hoàn toàn yên tâm giao việc cho Đàm Lão Bát, sau khi để đám người rời đi, Mạc Phong cũng quay lại định mở cửa.
Vừa bước tới cửa, anh đã ngửi thấy một mùi hương.
"Thơm quá, mùi vị của thịt lợn tẩm nước sốt!”
Anh đẩy cửa ra, có hai bóng người đang bận rộn trong nhà bếp.
Anh thấy Mục Thu Nghi bước ra với một đĩa chân giò sốt tương, khi cô nhìn thấy Mạc Phong đứng ở cửa, cô liền sững sờ, tiếp đó là ngạc nhiên và luống cuống: “Sao anh về cũng không nói một tiếng vậy?”
“Muộn như vậy rồi mà hai người còn nấu đồ ăn à?”, Mạc Phong không khỏi cười nói.
An Nhiên lúc này cũng bước ra khỏi bếp, cười vui vẻ: “Anh Mạc, thử món chân giò sốt tương em mới làm đi!”
“Mấy ngày nay An Nhiên làm các thể loại món ăn cho tôi ăn, tôi sắp béo quay rồi đây!”, Mục Thu Nghi vuốt mặt dề môi nói.
Dường như trong ba ngày kể từ ngày anh đi, hai cô gái này sống với nhau rất hòa thuận.
Chính vì Mạc Phong biết tính cách của An Nhiên rất tốt, nên họ sống với nhau hòa thuận cũng là điều dễ hiểu.
"Được rồi! Vậy anh ăn một cái nhé, đúng lúc đang đói”.
Hai người một bên trái một bên phải kéo Mạc Phong đến bàn, không ngừng nói về chuyện đã xảy ra trong ba ngày anh vắng mặt.
Anh chỉ rời đi có ba ngày mà họ đã nói chuyện suốt cả một giờ đồng hồ, như thể anh đã rời khỏi đây ba năm rồi vậy.
đam mỹ hài
…
Sáng sớm hôm sau.
Bởi vì Tết Trung thu kéo dài ba ngày, cộng thêm dịp cuối tuần nên họ sẽ có năm ngày nghỉ.
Nhân lúc còn hai ngày nữa, Mạc Phong muốn nhanh chóng hoàn thành một số việc để dễ tiến hành bước tiếp theo!
Tầm nhìn của anh chắc chắn không chỉ giới hạn ở Giang Hải, không mở rộng thế lực của mình ra bên ngoài, làm sao có thể thực sự chấn danh được thiên hạ đây?
Một bóng người vụt qua sau lưng anh.
Mạc Phong không lập tức quay đầu nhìn mà anh nhắm mắt lại.
Đôi khi những gì mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, phải dùng trái tim để cảm nhận!
Anh cảm nhận sự thay đổi của luồng không khí xung quanh, ngay cả cao thủ cũng không thể thay đổi được luồng khí khi di chuyển.
Vút…!
Lúc này một cơn gió thoảng qua bên tai trái của anh.
.