Xem ra có vẻ mọi người đều biết việc Mạc Phong rời khỏi Giang Hải mấy ngày vừa qua.
Nhưng họ không dám hành động thiếu suy nghĩ là vì hi vọng anh lấy được hợp đồng quyền đại lý của nhà họ Diệp.
Nếu không, anh vừa đi khỏi thì nhà họ Châu sẽ lập tức làm sụp đổ thế lực của anh ngay.
Đối tượng đầu tiên mà ông ta ra tay đương nhiên là hội Hắc Long!
Tất cả mọi người đang theo dõi động tĩnh.
Bởi vì kỳ tích của Mạc Phong không còn là điều gì hiếm gặp nữa, trong bất kỳ tình huống đột phá nào anh cũng có thể xuất hiện.
“Điều tra giúp tôi mấy ngày này anh ta đi đâu.
Tôi muốn xem xem gã này lại làm ra được kỳ tích gì mới!”, cơ thể uyển chuyển của Từ Giai Nhiên khẽ chuyển động.
Cô ta mỉm cười.
Người đàn ông trung niên chắp tay cung kính gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Cả phòng làm việc chỉ còn lại Từ Giai Nhiên.
Nhìn thời tiết đột ngột thay đổi khiến cô ta không khỏi chau mày: “Thay đổi thời tiết nhanh quá! Cục diện của Giang Hải có thể ổn định trong bao lâu nữa đây!” …
Giang Hải, trong một mảnh sân cũ kỹ của vùng ngoại ô.
Trời không mưa nhưng sấm sét đánh liên tục.
“Cậu nhóc, dùng máu của cháu trấn kiếm đi! Nhanh lên!”, Thường Vân Sam thấy vậy khẽ hô lên.
Mạc Phong đưa kiếm ra rạch một đường, máu từ lòng bàn tay chảy ra, nhỏ xuống lưỡi kiếm.
Cạch…
Cạch…
‘Tàn Uyên’ phát ra tiếng kiếm lạch cạch rồi rung lên.
Tay phải Mạc Phong nắm chặt thanh kiếm trong tay, rồi đâm ra.
Kiếm khí đánh mạnh vào tường, tạo thành một vết lõm sâu.
Rồi thanh kiếm dần trở nên yên lặng.
Nó cũng không còn phát ra tiếng kêu như trước đó nữa.
Lớp vật chất màu xám phủ lên mặt thanh kiếm cũng dần rơi xuống.
Nếu dùng khoa học hiện đại giải thích thì bề mặt của nó đã bị gỉ một lớp do oxy hóa.
Lớp han gỉ này không làm hư hại tới lưỡi kiếm, vừa hay có thể giúp nó giữ được độ sắc bén như ban đầu.
“Kiếm tốt! Đúng là bảo bối!’, Mạc Phong nhìn hoa văn trên thanh kiếm khẽ gật đầu hài lòng.
Thường Vân Sam thở dài: “Thanh kiếm này dù lợi hại nhưng cũng sẽ khiến cháu gặp không ít tai họa!”
“Tại sao? Không phải chỉ là một thanh kiếm sao? Lẽ nào lại nguy hiểm như vậy?”
“Nó không chỉ là một thanh kiếm mà còn là biểu tượng của quyền lực.
Giống như ngọc tỳ mà Tần Thủy Hoàng dùng năm đó được gọi là ngọc tỳ truyền quốc, ai có được nó thì sẽ được mọi người tôn vinh! Có kiếm thiên tử trong tay thì cũng đồng nghĩa với việc có thể ra lệnh cho quần chúng!”
“…”
Đây có thể là một bảo bối nhưng cũng có thể là một sự phiền phức.
Mạc Phong sờ thanh kiếm trong tay, khẽ chau mày: “Dù phiền phức thì cháu cũng nhận, cháu sẽ giữ thanh kiếm này!”
“Cháu chắc chứ! Dùng thanh kiếm này có thể dẫn dụ những kẻ thù năm đó của nhà họ Mạc tới đấy”, Thường Vân Sam hỏi lại một lần nữa.
Anh vẫn gật đầu: “Cháu chỉ sợ bọn họ không dám tới! Tới một cháu giết một! Tới hai cháu giết hai! Tóm lại ai khiến cháu sống không vui thì cháu sẽ khiến kẻ đó cả đời cũng sống không vui!”
Anh đã nói như vậy thì Thường Vân Sam đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa.
Nếu biết Mạc Phong có thể nhổ được thanh kiếm ra thì ông ấy đã giấu đồ đi trước rồi.
Rõ ràng là đặt ở góc tối mà vẫn bị thằng nhóc này tìm thấy, đúng là bố nào con nấy! “Được rồi, cầm đồ rồi nhanh cút đi!”, Thường Vân Sam phất tay, giận dữ nói.
Dường như ông ấy muốn nhanh chóng đuổi Mạc Phong đi, lúc đi còn đưa cho anh vài tấm phù.
Mạc Phong cười xấu xá: “Cầm kiếm của ông, ông lại còn cho phù, giao dịch này lời gớm nhỉ?”
“Nể tình cháu gọi là ông nên ông nào hi vọng cháu chết sớm chứ! Phù này dán lên kiếm có thể giấu đi kiếm khí, đi qua hải quan cũng quét không ra được gì, lão phu coi như cũng đã tận tâm hết sức với cháu rồi!”
Anh cầm kiếm trong tay, cúi gập người cung kính: “Ông, lần sau cháu nhất định sẽ mua thịt rượu ngon cho ông, chúng ta cùng uống thỏa thích một phen!”
“Thôi đi! Cháu thích đồ trong nhà của ông rồi chứ gì!”
“Tục tĩu! Cháu là loại người đó sao?”
“Lại còn không à?”
“…”
Được rồi, không nói tiếp nữa, bị phát hiện bản tính, sau này không dễ lừa gạt ông cụ nữa rồi.
Thường Vân Sam cười thản nhiên: “Được rồi, biến đi! Sau này không muốn gặp cháu nữa!”
Cạch…
Cánh cửa đóng sầm lại.
Mạc Phong đã quen với tâm trạng vui buồn thất thường của ông cụ.
Ông cụ trông tức giận thế thôi, hai ngày nữa mang chút đồ ngon qua là lại cười hi hi ha ha ngay.
Anh lấy một tấm phù dán lên thanh kiếm.
Nếu không có việc gì quan trọng thì Mạc Phong sẽ không lấy kiếm ra.
Dù sao cầm cũng không tiện, bây giờ không phải thờ cổ đại mà có thể mang kiếm đi bất cứ đâu.
Khi anh ngồi lên xe định rời đi thì điện thoại đổ chuông.
Mạc Phong nhìn điện thoại, miệng không khỏi mỉm cười.
“Sư phụ!”, anh vội vàng lên tiếng.
Đầu dây bên kia chính là Nhạn Nam Sơn đang sống trên đỉnh Thần Tiên.
“Quỷ con! Con lấy được ‘Tàn Uyên’ rồi à"?
Mạc Phong giật mình.
Cách hàng nghìn kilomet mà sư phụ đã có thể biết được sự tình của anh.
“Đúng là không gì có thể giấu được sư phụ! Hôm nay con lấy được bảo bối chỗ một ông cụ, dùng thấy hợp lắm! Phải rồi sư phụ, sư phụ có nghe nói về một nhân vật tên là…Thường Vân Sam không?”
Với cảnh giới của sư phụ, chỉ cần ông cụ kia không nói dối thì chắc chắn là sư phụ sẽ biết.
Tính cách của cả hai đều cực đoan, Nhạn Nam Sơn có phần điềm tĩnh, ít nói.
Thường Vân Sam thì ngược lại, là người thích thể hiện, lại đẹp trai tới mức vô lý.
Ông ấy tung hoành giang hồ trong bộ đồ trắng không biết đã mắc nợ bao nhiêu tấm chân tình.
"Năm đó không ít thiên kim tiểu thư của nhà giàu đều nguyện từ bỏ những tháng ngày đẹp đẽ để sống kiếp lang bạt cùng sư thúc của con.
Có người thậm chí còn vì sư thúc của con mà tìm tới cái chết.
Vì vậy cái tên Thường Vân Sam trở nên nổi tiếng ở Yến Kinh, toàn bộ các quán rượu, các câu lạc bộ đều cấm Vân Sam.
Vì nơi nào có sư thúc của con tới thì nơi đó về cơ bản sẽ phải đóng cửa".
Con gái là một bộ phận tiêu dùng rất lớn.
Nhưng chỉ cần Vân Sam tới là sẽ kéo theo tất cả phụ nữ đi theo, thậm chí là tám mươi tuổi hay là tám tuổi thì cũng không ngoại lệ!
12 người đã xem
Thích
Bình luận.