Thường Vân Sam thích Mạc Phong như vậy có lẽ là vì ông ấy nhìn thấy bóng dáng năm đó của mình từ anh.
Năm đó ông cụ cũng là nhân vật nổi tiếng giang hồ.
Hầu như đi tới đâu cũng gây ra rắc rối.
Tóm lại, ông cụ đã khiến cho giang hồ vốn không bình lặng càng thêm hỗn loạn.
Đi tới đâu là khuấy đảo nơi đó đục ngầu.
Về điểm này thì khá giống Mạc Phong.
“Ông già đó lợi hại như vậy sao? Sau đó thì sao ạ? Sao lại trốn ở đó?”
Có thể khuấy đảo cả giang hồ thì chứng tỏ kungfu vô cùng cao cường.
Vậy tại sao phải trốn ở đó chứ? Nhạn Nam Sơn thở dài: “Sư thúc con ấy cả, tưởng rằng cả đời lưu lạc sẽ không bao giờ động phải chuyện tình cảm.
Cho tới khi gặp người ấy…Nếu không phải vì làm trái ý trời cải mệnh cho người phụ nữ đó thì có lẽ sư thúc của con đã không phải trốn!”
“Cải mệnh trái ý trời! Sư phụ, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”, Mạc Phong lại hỏi thêm một lần nữa.
Bởi vì anh cảm thấy vẫn còn nội tình bên trong.
Thế nhưng sư phụ không nói tiếp, hoặc có thể là có những chuyện ông ấy không muốn nhắc tới nữa.
Tương truyền Tung Hoành của Quỷ Cốc thiên sinh đã đối nghịch nhau, quan hệ không được tốt.
Nhưng Nhạn Nam Sơn và Thường Vân Sam thì lại khác.
Đam Mỹ Hài
(*Tung Hoành: là học phái của ông tổ Quỷ Cốc Tử)
Năm đó, khi Thường Vân Sam bị các môn phái đuổi giết, chính Nhạn Nam Sơn đã nghĩ cách bảo vệ ông ấy rời đi.Thật không ngờ nhắm mắt đã hơn hai mươi năm trôi qua, hai huynh đệ cũng chưa hề gặp lại.
Quỷ Cốc chia thành Tung và Hoành là vì đệ tử của Quỷ Cốc có năng lực khuấy đảo thiên hạ thì cũng có năng lực thống nhất thiên hạ.
Đây cũng là lý do vì sao Quỷ Cốc Tử khi thu nạp đệ tử luôn nhận hai người, hơn nữa luôn có một người điềm đạm còn một người tính khí nổi nóng.
Mục đích chính là để có thể cân bằng giang hồ.
Một người muốn làm loạn thì ngay lập tức có người kia xuất hiện để ngăn lại.
Mạc Phong dò hỏi một hồi lâu nhưng sư phụ không nói tiếp nữa.
Cho tới một lúc lâu sau.
“Được rồi! Nhóc con, tự lo cho mình đi.
Nhớ chú ý tới tai ương đổ máu đấy! Người làm sư phụ khuyên con thêm một lần, không nên truy cứu chuyện năm xưa nữa, ngoài việc nó gây cho con vô số tai họa thì chẳng được ích gì!”, Nhạn Nam Sơn khuyên bảo như một bà mẹ hay càm ràm.
Nhưng Mạc Phong là người mà ai càng ngăn cản anh thì anh lại càng muốn làm.
Nhạn Nam Sơn cũng hiểu tính cách đệ tử của mình, rằng chuyện gì cũng phải điều tra rõ ràng.
Thù diệt tộc không đội trời chung, nhiều khi biết rồi cũng không thể nào xử lý được.
Vấn đề cũng nên hiểu theo chiều hướng như vậy.
Điều mà ông ấy lo lắng là Mạc Phong sẽ lặp lại vết xe đổ.
Năm đó thực lực của nhà họ Mạc đang ở thời kỳ đỉnh cao, không phải cũng bị mấy gia tộc liên thủ giải quyết sao?
Bây giờ Mạc Phong mới vừa có chỗ đứng ở Giang Hải một cách miễn cưỡng, thì sao có thể bàn về chuyện cũ ở Yến Kinh?
Hai thầy trò nói thêm vài câu, sau đó tắt máy.
Ngồi trên xe, Mạc Phong cứ nhìn chăm chăm vào cây kiếm ‘Tàn Uyên’.
Anh cũng ý thức được về sự nghiêm trọng của tình hình.
Giờ không phải là lúc anh nói rút khỏi cuộc chơi là có thể rút ra được.
Có lẽ rắc rối của anh đã xuất hiện, dù Mạc Phong có muốn rút lui ngay bây giờ thì cũng không thể nữa, đành phải đâm theo lao thôi.
Đã không còn nhiều thời gian có thể lãng phí được nữa.
Khi xe đi vào đường cao tốc, điện thoại của anh lại đổ chuông.
Mặc dù điện thoại hôm qua anh mang theo người đã bị nổ nhưng anh còn có mấy cái dự phòng.
Ra khỏi cửa, bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất.
Số điện thoại cũng có mấy số, điện thoại khác nhau để gọi cho những nhóm người khác nhau.
Anh nhìn màn hình, là một số điện thoại lạ chưa lưu, số thuê bao của Giang Hải.
Mặc dù không lưu nhưng anh đã quá quen thuộc với dãy số này.
“Alo! Thông tin của cô Tô cũng nhanh gớm nhỉ.
Tôi mới về tối qua mà cô đã biết tin rồi cơ à?”
Tô Nguyệt ở đầu dây bên kia có phần nóng ruột: “Bây giờ tôi không có thời gian nói đùa đâu, anh tới nhà tôi ngay đi!”
“Đây là thái độ mời khách sao?”
“Mời anh! Nhanh lên! Tới nhà tôi! Vậy được chưa!”
“…”
Tút…
Điện thoại tắt máy.
Mạc Phong ngây người.
Cô nàng này ăn phải thuốc súng đấy à?
Nếu với tính tình trước đây của anh, chắc chắn anh sẽ mặc kệ thái độ của cô ta.
Dù sự việc có động trời thì anh cũng không quan tâm.
Thế nhưng bây giờ sau khi lái được một nửa đường cao tốc, anh đã lập tức đổi sang hướng khác.
“Hầy! Kiếp trước tôi nợ cô cái gì không biết!”, Mạc Phong bất lực lắc đầu, lập tức lái xe về hướng nhà họ Tô.
Giang Hải, đường Bắc Hải, đầu bờ sông.
Hôm nay nhà họ Tô chật ních người, hàng trăm chiếc xe đỗ bên ngoài sân.
Bên trong phòng ngủ chính ở tầng ba.
“Tình hình của ông nội tôi thế nào rồi!”, Tô Nguyệt túm lấy bác sĩ riêng hỏi với vẻ nóng ruột.
Nhưng người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng chỉ lắc đầu khi nhìn vào báo cáo kiểm tra: “Suy thận…cô Tô chuẩn bị hậu sự đi…tôi cũng hết cách rồi!”
“Cái gì? Suy thận? Không thể nào, không phải lần trước vẫn ổn sao, hơn nữa giai đoạn vừa rồi ông còn đang uống thuốc nam nữa!”
Giai đoạn vừa rồi, Tô Nguyệt luôn cho ông uống thuốc mà Mạc Phong kê đơn, dù thuốc nam không trị được bệnh thì không cũng tới mức bị suy thận chứ!
Người đàn ông vùng Địa Trung Hải cười lạnh lùng: "Cô Tô, tôi đã sớm nói với cô là đừng dễ tin người khác, hơn nữa lại còn là một kẻ loi choi! Cậu ta hiểu về Đông y ư? Tôi thấy là cậu ta đang giở trò thì có".
“Đúng! Tôi sớm đã thấy thằng nhóc đó ngứa mắt rồi, bước đi còn nghênh ngang nữa!”
“…”
Đám đông há miệng.
Mạc Phong túm cổ người đàn ông kia, đập mạnh xuống đất.
“Vội gì chứ? Định giết người diệt khẩu à? Tôi đoán ngay là ông cụ xảy ra chuyện!”
Tô Nguyệt sải bước, nhìn anh với đôi mắt long sòng sọc: “Tôi hỏi anh, thuốc lần thuốc anh đưa cho tôi có vấn đề gì không?”
“Cô không tin tôi sao?”
“Tôi tin…thế nhưng…”.