Mặc dù tầm nhìn bị hạn chế nhưng Mạc Phong vẫn nhận ra giọng nói này là của ai.
Bạch Doanh!
Chính là cô gái trước đó định ăn trộm điện thoại của anh trên tàu.
Có lẽ cô ta cũng nhận ra Mạc Phong: “Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Để tôi gặp anh ở đây! Lần trước suýt nữa thì bị nổ chết bởi điện thoại của anh!”
“Không phải vẫn sống nhăn răng hay sao! Hơn nữa, điện thoại có hệ thống đó tôi cũng hết cách, tôi bảo cô trả lại là vì sự an toàn của cô, nhưng cô không chịu trả thì không thể trách tôi được!”, Mạc Phong cười nhún vai.
“Anh…”
Ở một ngách khác, mấy đám người đang chạy về phía này.
Bạch Doanh cũng không suy nghĩ được nhiều nữa, cô ta cởi đồ vứt vào trong bụi cỏ, bên trong mặc bộ đồ thể thao bó sát màu trắng.
Cô ta vừa cởi ra đã để lộ những đường cong quyến rũ.
Thân hình thật đẹp và săn chắc, nhìn là biết thường xuyên luyện võ.
“Không được nhìn lung tung!”, cô khẽ quát.
Mạc Phong bĩu môi khẽ cười: “Vậy tôi đi đây!”
“Quay lại!”
Anh vừa quay lại thì Bạch Doanh đã túm cổ áo anh và hôn lên môi.
Mạc Phong choáng váng.
Cả đám người chạy tới, nhưng khi nhìn thấy hai người Mạc Phong thì họ dừng lại.
Mau đuổi theo đi, người ta yêu đương có gì mà nhìn.
“Hôn mãnh liệt quá, không biết khi nào thì tôi mới có bạn gái đây!”
“Vậy thì đi ngủ sớm đi, trong mơ cái gì cũng có hết!”
“…”
Cả đám người dừng lại một lúc rồi lập tức chạy về phía trước.
Hôn gần năm phút, Bạch Doanh mới bỏ Mạc Phong ra, hơn nữa còn nôn khan: “Ghê quá!”
“…”.
Anh không khỏi co giật khóe miệng: “Đừng vô tâm như thế được không, nếu không có tôi thì cô đã bị bắt từ lâu rồi.
Cô được đấy! Chọc giận ai mà bị cả đám đuổi bắt vậy!”
“Nhà họ Châu!”
“Nhà họ Châu! Ngầu quá!”
“Nhà họ Mộ Dung!”
“Hả? Còn nhà Mộ Dung nữa à!”
“Nhà họ Từ!”
“…”
Mạc Phong sầm mặt, không khỏi cười đểu: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp cô thật rồi, cô gây sự một lúc với cả ba nhà, cô làm gì vậy!”
Lúc này Bạch Doanh lấy từ trong túi ra mấy viên đá lưu ly sáng loáng.
“Lấy của họ có ít đồ thôi à, vậy mà làm náo loạn cả lên, càng giàu lại càng keo kiệt”, cô ta bĩu môi, tức giận nói.
“…”
Mạc Phong nhìn mấy viên đá trong tay cô ta, nheo mắt: “Cô có biết đây toàn là đá quý không? Chỉ riêng viên màu xanh này, được gọi là Duyên Biển Sâu, bên ngoài bán sáu mươi triệu tệ! Còn viên màu đỏ này là mã não! Ít nhất cũng ba mươi triệu tệ! Chỉ mấy viên đá trên tay cô mà đã hàng trăm triệu rồi đấy, không bắt cô thì bắt ai?”
Đúng là bái phục cô nhóc này, dám trộm đồ ngay trước mắt bọn họ, nếu không có bản lĩnh thì đúng là không thể làm được!
Ít nhất phải giỏi khinh công.
Cả ba nhà đều có những vệ sĩ vô cùng đẳng cấp, hơn nữa các món đồ còn được bảo vệ bởi tia hồng ngoại, nếu không giỏi thì chỉ vài phút là bị bắt ngay chứ đừng nói tới việc bắt họ rượt đuổi khắp các ngõ ngách như thế này.
Bạch Doanh lạnh lùng nhìn mấy viên đá trong tay: “Không có thứ mà tôi muốn, chỉ là một đống rác!”
Nói xong, cô ta nhặt bộ đồ trong bụi cỏ và đi vào một con hẻm.
“Ấy? Cứ thế đi à? Không ở lại làm một ly!”, Mạc Phong nhìn theo cô ta và hô lên.
Nhưng cô ta chẳng buồn quay lại, cứ thế biến mất.
Bạch Doanh rời đi, nụ cười trên môi Mạc Phong tắt ngấm.
Anh luôn cảm thấy cô gái này không hề đơn giản.
Không giống như tới đây vì tiền!
Bởi vì vừa rồi trong mắt cô ta không hiện lên hứng thú với những viên đá kia.
Chứng tỏ cô không coi chúng ra gì.
Còn lần trước cô trộm điện thoại của anh chỉ là cho vui.
Tại Nam Khương.
Một nơi thần kỳ nhưng cũng đầy sự khủng khiếp.
Nam Khương còn được gọi là Nam Việt.
Trong thời cổ đại, nơi này thịnh hành vu thuật, cổ thuật.
Về văn hóa cũng không thua kém gì vùng trung nguyên.
Hiện tại Nam Khương là vùng tự trị, có chế độ quản lý riêng.
Hai năm trước, ở đây không được thái bình, phía bên trên phải cử quân đội xuống trấn áp mới yên phận được chút.
“Hầy, mong là chỉ do mình nghĩ nhiều!”, Mạc Phong gật đầu khẽ thở dài.
…
Đêm khuya.
Nhà họ Mộ Dung vẫn sáng đèn.
“Một lũ rác rưởi! Nuôi tốn cơm! Đến một tên trộm mà cũng không bắt được.
Tôi nuôi một đống rác rưởi thì có tác dụng gì chứ!”, Mộ Dung Vân Long ném ly trà xuống đất.
Đây không chỉ là chuyện hai viên đá.
Vì mặc dù lưu lý đắt đỏ nhưng cũng không ảnh hưởng là bao so với khối tài sản không lồ của nhà Mộ Dung.
Mà quan trọng hơn là một tên trộm cỏn con lại có thể qua mặt họ như vậy.
Nếu điều này mà truyền ra ngoài thì chẳng phải là rất mất mặt sao?
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập.
“Quay lại rồi! Trả lại rồi!”
Hai bố con Mộ Dung Trầm Chương không khỏi nhìn nhau.
“Cái gì trả lại rồi?”
Tiếng thở hổn hển từ ngoài vọng vào: “Viên lưu ly trên tượng phật, vừa được trả lại ạ! Khi tôi nhìn thấy, thì hai viên đá đã được đặt vào mắt bức tượng rồi!”
“Cái gì?”, hai bố con kinh hãi hô lên.
Trộm đồ rồi trả lại, hơn nữa còn không để ai phát hiện ra, vậy có khác gì chơi nhau không?
…
Lúc này tại nhà họ Từ.
Mọi người cũng vô cùng kinh ngạc.
“Kỳ lạ quá! Tên trộm này đang đùa giỡn với chúng ta sao? ‘Duyên Biển Sâu’ có giá hơn sáu mươi triệu tệ, khó khăn lắm mới trộm được lại trả lại, điều này…”, Từ Giai Nhiên không khỏi khịt mũi cười xùy.
Sống bao năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô ta gặp chuyện lạ kỳ.
Nhưng cô ta không quá để tâm tới chuyện này như nhà Mộ Dung Trầm Chương, mà quan tâm hơn tới việc làm đại lý.
Cũng không phải cô ta coi trọng vào vấn đề quyền đại lý của nhà họ Diệp mà là đang lo lắng cho Mạc Phong.
Nếu như nhà họ Diệp không cấp quyền thì chứng tỏ Mạc Phong đã mất đi chỗ dựa.
Như vậy thì nhà họ Châu sẽ không bỏ qua cho anh!
Từ Giai Nhiên đứng bên cửa sổ, lắc đầu cười xùy: “Hầy…sao lại nghĩ tới anh ta rồi…”
Mạc Bắc, thành phố Bắc Khâu, tại nhà họ Diệp.
“Khụ khụ!”, Diệp Đông Thanh nằm trên giường họ lấy họ để: “Chị, sao em nghe nói vẫn chưa gửi hợp đồng về việc cấp quyền đại lý ở Giang Hải vậy?”
Diệp Đông Lâm thổi bát thuốc trên bàn, khẽ thở dài: “Em bệnh tới mức này mà còn lo những chuyện đó làm gì?” “Em đã hứa với họ, ba đại lý cũng chẳng tổn hại gì, chị gửi hợp đồng đi đi!”.