Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 384: Diệp Đông Thanh Bị Bệnh





Vốn là anh hùng, ngông cuồng vô đối!
Người ngồi gần nhất là Châu Nhược Niên.

Tất cả mọi người đều quay qua nhìn ông ta.
Ông ta lấy ra một điếu thuốc đưa cho Mạc Phong.
“Châm lửa!”
Châu Nhược Niên tức tới mức muốn nổ phổi, nhưng lại không dám nổi giận.

Vì giờ làm vậy thì những gì nhịn nhục từ trước tới giờ đều công cốc sao? Ông ta lập tức lấy bật lửa ra và châm lửa cho Mạc Phong.
Từ Giai Nhiên ngồi gần đó cố gắng nhịn cười đến nỗi bụng cũng cảm thấy đau.
Phù….
Sau khi châm lửa xong, Mạc Phong rít một hơi thật sâu rồi chậm rãi đứng dậy: “Đợi tin của tôi, tôi sẽ cho mọi người biết đi theo tôi là lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời này! Tôi còn có việc nên đi trước nhé!”
Nói xong anh đứng dậy đi ra ngoài.

Từ Mậu Thịnh lập tức ra hiệu cho Từ Gia Nhiên đi theo.
“Anh uống rượu, để tôi đưa anh đi!”, Từ Giai Nhiên vội vàng chạy theo anh.
Đến khi Mạc Phong đi thang máy xuống thì Châu Nhược Niên mới dám nổi giận.

Choang…
Ông ta cầm đĩa đập xuống đất.
“Mẹ kiếp, lần đầu tiên trong cuộc đời ông phải chịu cục tức này.

Lại còn là một thằng hơn hai mươi tuổi, người chưa rụng hết lông! Thế mà tôi cũng không dám bật lại!”, Châu Nhược Niên tức giận gầm lên.
Mộ Dung Vân Long vỗ vai ông ta khẽ thờ dài: “Việc nhỏ không nhẫn được thì việc lớn ắt sẽ hỏng! Nhẫn thêm đi, không phải vừa rồi cô Diệp cũng bị thằng nhóc đó chọc tức sao?”
“Đúng vậy, đợi thêm đi, vào lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà nổi giận thì thật được chẳng bằng mất!”, Từ Mậu Thịnh cũng khẽ cười.
Hai người khuyên can, tâm trạng Châu Nhược Niên mới tốt hơn chút.

Ông ta khẽ thở dài: “Hừ, nếu không phải vì đại cục thì tôi đã xử nó rồi! Hai ông không biết, con trai tôi giờ vẫn đang ở nước Mễ phẫu thuật ghép xương, tất cả đều là do thằng đó ban tặng đấy!”
“…”

Dưới khách sạn Phong Nguyệt, bên trong chiếc Volkswagen.
Mạc Phong ngồi ở tay lái phụ, thắt dây an toàn.

Tài xế nữ lái xe thì an toàn vẫn phải là trên hết.
“Anh được đấy! Coi Châu Nhược Niên không khác gì đàn em, anh đúng là người đầu tiên làm được như vậy!”, Từ Giai Nhiên cười nắc nẻ.

Trước đó ở trong phòng cô ta nhịn cười mãi, suýt nữa thì chết vì nhịn.
Nếu tính trong cả nước Hạ thì nhà họ Châu không là gì, nhưng ở Giang Hải thì cũng là một gia tộc tầm cỡ.
Vậy mà anh gọi ông ta không khác gì đàn em.

Vừa rồi ông ta tức tới mức muốn bốc khói.
Thế nhưng Mạc Phong chỉ cười lạnh lùng: “Lẽ nào ông ta còn không vui, không phải ai cũng xứng được châm thuốc cho tôi đâu!”
“Vâng vâng vâng, chỉ có anh giỏi làm màu! Dù sao thì cũng rất thích bộ dạng diễn sâu không chớp mắt của anh!", Từ Giai Nhiên vừa lái xe vừa chế nhạo.
Cô ta hạ mui xe xuống, tăng tốc lên một trăm năm mươi kilomet trên giờ.
Vụt… Khói xanh đỏ phụt ra từ bốn phía, chiếc xe lao vọt đi như một mũi tên.
Không thể phủ nhận kỹ thuật lái xe của Từ Giai Nhiên rất khá, nhất là khi vượt xe, hay lái qua khúc cua.
Xem ra định kiến con gái lái xe rất kém đã bị cô ta phá vỡ.
“Anh định khi nào tới Bắc Khâu?”, Từ Giai Nhiên vừa lái xe vừa quay qua khẽ cười.
Bởi vì gió rất to nên Mạc Phong phải ngoáy tai: “Tới Bắc Khâu làm gì? Nếu đi thì cũng phải một tháng nữa!”
“Anh không biết thật à?”

“Biết gì cơ?”
“…”
Két…
Từ Giai Nhiên phanh một cú đẹp mắt, dạt vào bên đường và dừng xe lại.
May mà thắt dây an toàn, nếu không thì Mạc Phong đã bị đập đầu vào kính chắn gió trước mặt rồi.
“Ôi trời, cô định tạo ra vụ án giết người vì tình đấy à?”
Cô ta phụt cười: “Tôi mà muốn vậy thì chắc cũng phải xếp hàng mà!”
“Làm gì khoa trương như cô nói chứ.

Những người phụ nữ của tôi cùng lắm là một nhóm thôi!”, Mạc Phong cười với vẻ vô liêm sỉ.
Biểu cảm của Từ Giai Nhiên bỗng trở nên nghiêm túc: “Anh thật sự không biết tình hình của Diệp Đông Thanh Sao?”
Đối với cô ta, đàn ông có thể đào hoa nhưng không thể vô trách nhiệm.

Nếu như Mạc Phong là người như vậy thì cô ta cũng sẽ không có ý định ‘câu’ anh nữa.
Mạc Phong thực sự không biết cô ta đang nói gì.

Anh nhìn cô với vẻ ngây ngô: “Không hiểu, Diệp Đông Thanh làm sao?”
“Cô ấy bị ốm rồi!”
“Tôi còn tưởng bị làm sao.

Cảm lạnh uống chút thuốc là khỏi thôi mà.


Hơn nữa nhà họ Diệp không phải bán thuốc sao? Nhìn biểu cảm của cô cứ như bệnh giai đoạn cuối ấy!”
“Anh nói đúng, chính là giai đoạn cuối!”
“…”
Mạc Phong nghe thấy vậy bỗng khựng lại.

Động tác đó không thoát khỏi ánh mắt của Từ Giai Nhiên.
“Đừng nói linh tinh, mới gần đây còn ăn chơi nhảy múa ở Giang Hải mà, có mấy ngày không gặp sao đã giai đoạn cuối được.

Bệnh gì mà nhanh vậy!”, Mạc Phong nhếch miệng cười lạnh lùng.
“Thừa thãi! Anh có biết một tháng nhà họ Diệp tốn bao nhiêu tiền vì cô ấy không? Mấy chục triệu tệ đấy! Anh chỉ biết để ý tới sắc mặt của cô ấy, vậy hôm rời đi thì sao?”, Từ Giai Nhiên chớp mắt cười nói.
Anh bỗng hồi tưởng lại chuyện của một tuần trước.
Sáng sớm hôm đó Mạc Phong cảm thấy sắc mặt cô ấy không được tốt, tưởng rằng do sắp phải rời đi nên tối hôm trước không ngủ được.
Chẳng trách côi ấy vội về nhà như vậy.
“Bệnh tim bẩm sinh có phải bệnh hiểm nghèo đâu, với năng lực nhà họ Diệp chẳng lẽ lại không chữa được!”, Mạc Phong chau mày.
Từ Giai Nhiên nhún vai với vẻ bất lực: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ nói với anh thôi.

Nhưng nếu chữa khỏi được thì nhà họ Diệp phải làm lớn chuyện như vậy sao? Nghe nói ai có thể chữa khỏi bệnh cho Diệp Đông Thanh thì có thể kế thừa một nửa sản nghiệp của nhà họ Diệp!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.