Con gái thường nói không thành có.
Miệng thì nói là không thích nhưng thực ra trong lòng lại thầm mong muốn.
Rõ ràng là cô ấy đang ghen.
Mạc Phong ôm chặt eo cô, ấn vào tường: “Thơm một cái có em bé đâu mà lo!”
Mục Thu Nghi chu cái miệng nhỏ xinh hôn lên môi anh: “Được rồi.
Mau buông tôi ra, không lại bị người khác nhìn thấy”.
“Làm lấy lệ quá! Phải như này này!”
Nói xong, anh mặc kệ Mục Thu Nghi phản đối, ôm cô và hôn thật mạnh.
Ban đầu cô còn vẫy vùng, sau đó dần dần…
Cô không còn giãy giụa nữa mà chủ động ôm chặt cổ Mạc Phong.
Mạc Phong ôm cô đè xuống ghế sô pha.
“Không được!”
Đúng lúc quan trọng thì Mục Thu Nghi đẩy anh ra.
Mạc Phong như muốn phát điên: “Sao tự dưng em lại dừng lại!”
“Tôi…Tôi có việc…”, cô quay đầu qua một bên với vẻ giận dỗi: “Dậy đi! Để anh lợi dụng như vậy được rồi, còn muốn thế nào nữa?”
“Anh…”
Anh muốn nói nhưng lại không thốt nên lời.
Phụ nữ có thể im lặng vào giây phút quan trọng.
Đàn ông thì khác…
Lúc này có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào.
Mục Thu Nghi lập tức đẩy anh ra: “Nếu anh dám nói ra thì tôi sẽ cho anh đẹp mặt!”
“Vừa rồi…hình như là do em chủ động mà!”, Mạc Phong nhướn mày cười xấu xa.
Một ánh mắt sắc lẹm, hung hăng nhìn anh.
Anh vội vàng phất tay cười khổ: “Được rồi, vừa rồi là do anh không chịu được!”
Cộc, cộc, cộc!
Tiếng gõ cửa vọng vào.
“Vào đi!”, Mục Thu Nghi sửa sang lại cổ áo, lạnh lùng lên tiếng.
Phụ nữ đúng là thay đổi biểu cảm cực nhanh với khả năng vô cùng tinh tế.
Một giây trước còn ôm nhau, một giây sau đã lập tức như người xa lạ.
Một người phụ nữ mặc đồng phục màu đen xinh đẹp bước vào: “Tổng giám đốc! Phía bên châu Âu muốn chúng ta nhanh chóng bổ sung số hàng bị thiếu, hơn nữa còn đặt đơn hàng sáu trăm nghìn tệ, bộ ngoại giao hỏi…”
Người phụ nữ nói được một nửa mới để ý thấy trong phòng còn một người đàn ông.
Hơn nữa dù Mục Thu Nghi có cố gắng giấu diếm thế nào thì khuôn mặt cô vẫn đỏ bừng.
“Tôi bỗng nhớ ra còn chút việc.
Lát nữa tôi sẽ báo cáo hết cho tổng giám đốc ạ!” Sau đó cô gái quay người chạy ra ngoài.
Nếu trong thời cổ đại mà bắt gặp cảnh tượng này thì có lẽ cô gái đó đã bị giết người diệt khẩu rồi.
Mục Thu Nghi quay qua nhìn Mạc Phong với vẻ hoang mang: “Chuyện gì vậy? Cô ấy làm sao thế?”
“Hành động của người thông minh!”, anh phất tay khẽ cười.
Sau đó cầm gương trên bàn đi tới: “Mặt đỏ tía tai, trong phòng lại có một người đàn ông! Em đoán xem người bình thường sẽ nghĩ gì?”
Nghe thấy vậy biểu cảm trên mặt Mục Thu Nghi biến đổi vô cùng đa dạng.
Cô ấy là nữ thần băng giá không vướng bụi trần trong mắt cấp dưới.
Vậy mà lần này đã bị sụp đổ hình tượng hoàn toàn.
Sau này còn ra oai thế nào được nữa.
Hơn nữa việc cấm yêu đương nơi công sở còn là do cô đề ra!
“Ra ngoài!”
Mạc Phong mở cửa chạy ra ngoài.
Phía sau có tiếng giày cao gót đập vào mông anh.
Nhưng khi Mục Thu Nghi tưởng rằng anh đã rời đi thì gã này lại quay lại áp sát người vào cửa cười với vẻ đê tiện: “Hi hi, bà xã!”
“Lại gì nữa! Mau biến đi!’, cô trừng mắt tức giận nói.
“Anh muốn xin nghỉ hai ngày!”
“…”
Nghe thấy xin nghỉ Mục Thu Nghi lập tức bốc hỏa.
Một tháng chẳng làm được tích sự gì chỉ biết xin nghỉ.
“Không được! Vừa mới nghỉ xong, anh lại đi đâu nữa?”
Mạc Phong thở dài, gãi đầu: “Đi Bắc Khâu một chuyến.
Không phải công ty cũng cần dược liệu sao? Anh phải đi giao lưu với nhà họ Diệp! Điều này là vì sự phát triển toàn diện của công ty mà!”
Hiện tại tập đoàn Kim Tư Nhã muốn tạo ra sản phẩm mới, và thứ còn thiếu chính là dược liệu!
Nhà họ Diệp không phải là gia tộc mà ai cũng có thể giao thiệp được.
Mặc dù Kim Tư Nhã đã lên sàn nhưng trong mắt người ta thì cũng chẳng là gì.
“Đi mấy ngày?”, Mục Thu Nghi cuối cùng cũng chau mày lên tiếng.
Mạc Phong gãi đầu suy nghĩ: “Tầm ba ngày, sáng ngày mai xuất phát!”
“Lại là ba ngày!”, cô làu bàu với vẻ không vui.
“Ok la!”
Nói xong anh quay người đi vào thang máy.
Nhìn theo bóng hình anh, Mục Thu Nghi khẽ thở dài.
Năng lực của Mạc Phong khiến Mục Thu Nghi cảm thấy một phòng bảo vệ bé nhỏ, một tập đoàn Kim Tư Nhã bé nhỏ, thậm chí là một Giang Hải bé nhỏ căn bản không thể trói được chú rồng này!”
Mặc dù Mục Thu Nghi luôn vùi dập anh, nói anh chỗ này kém, chỗ kia kém nhưng thực ra cô vô cùng khâm phục anh.
Anh làm việc lớn hay việc nhỏ đều tỉ mỉ, thấu đáo, đi tiếp khách hay xuống bếp đều giỏi giang, văn võ song toàn lại hóm hỉnh, hài hước…
“Thật hi vọng anh ấy luôn ở bên mình…”.