**********
Nhưng phàm những người hiểu biết một chút về y thuật thì sẽ rõ, bệnh tình của Diệp Đông Thanh đã ổn định, hơi thở cũng trở nên đều đặn, chỉ cần đợi cô ấy tỉnh lại là được.
Cả đoàn người nối nhau đi ra ngoài, họ khẽ đóng cửa lại.
“Tới phòng khách nói chuyện đi!”, ông cụ Diệp chắp tay khẽ thở dài.
Nhận trà từ ông quản gia, Mạc Phong ngồi xuống ghế sô pha.
Vừa đặt mông xuống thì cả người đã chìm xuống hơn nửa: “Không tệ mà, sô pha gỗ đào da bò của Bắc Âu! Chắc đắt lắm nhỉ!”
“Ha ha ha, cậu nhóc tinh mắt thật đấy, cũng không đắt lắm, hơn hai mươi triệu thôi!”, ông cụ cười thản nhiên!
Hai mươi triệu mà ông cụ nói ra cứ như hai trăm tệ vậy.
Nhà họ Diệp nhiều tiền tới cỡ nào không biết! Có thể thấy lợi nhuận từ buôn bán dược liệu lớn tới mức khủng khiếp!
Muốn làm việc lớn mà không duy trì một mối quan hệ với một doanh nghiệp có tầm nhìn dài hạn thì thật uổng công.
Vì vậy Mạc Phong cảm thấy việc kết nối với với nhà họ Diệp về vấn đề dược liệu là một quyết định vô cùng chính xác!
Sau khi thấy được bản lĩnh của Mạc Phong, thái độ của ông cụ Diệp đối với anh cũng dần thay đổi.
Vì vậy đừng phàn nàn thái độ của người khác đối với bạn không tốt, vì giá trị của bạn sẽ quyết định thái độ của họ khi nói chuyện với bạn.
Hoa Phong trước đó ngông cuồng là thế, giờ chỉ biết đứng một bên nhìn Mạc Phong với vẻ ngập ngừng muốn nói.
“Đại sư Hoa có gì cứ nói thẳng, không cần phải giấu giếm!”, Mạc Phong vắt chân phất tay khẽ cười.
Một câu nói đại sư Hoa khiến Hoa Phong cuống cả lên, cao nhân thật sự có ai dám tự xưng là đại sư chứ!
“Không dám nhận, không dám nhận.
Trước mặt cậu sao tôi dám xưng là đại sư!”, Hoa Phong vội vàng phất tay cười khổ.
Mạc Phong khoanh tay nhướn mày: “Vậy đại sư Hoa ông…”
“Sư phụ ở trên, xin nhận của đệ tử một lạy!”
Hả…
Hoa Phong quỳ xuống đất chắp tay vô cùng cung kính.
“Vừa rồi tôi chỉ nói đùa mà ông tưởng thật hả?”, Mạc Phong vội lắc đầu đỡ ông ta dậy.
Trước đó anh chỉ muốn khiêu khích ông ta, không ngờ Hoa Phong lại nhớ như vậy.
“Vậy không được! Đại trượng phu nói lời giữ lời, đã gọi là sư phụ thì cậu chính là sư phụ của Hoa mỗ tôi!”, Hoa Phong vẫn chắp tay đầy cung kính.
Toát mồ hôi.
Sao ông ta giống ông cụ xem phong thủy lần trước cứ bám lấy anh thế không biết.
“Thực ra ông không cần nhận sư phụ, y thuật của ông đã cao siêu rồi.
Ngũ hành châm pháp không học được hết cũng không thể trách ông vì cuốn sách đó vốn không đầy đủ.
Trước đó anh cũng đã nhìn thấy, Hoa Phong đã là một người cực kỳ chuyên nghiệp ở phương diện châm cứu.
Chỉ là tư tưởng hơi cứng nhắc, không chịu thay đổi, chỉ muốn dùng những điều mà mình học được chứ không chịu sáng tạo thêm những thứ mới từ những điều cơ bản đã học được từ tiền bối.
Hoa Phong chắp hai tay từ từ đứng dậy: “Sư phụ nói đúng, kim ngũ hành là những gì được truyền lại của gia tộc.
Tới đời tôi đã là đời thứ hàng nghìn! Vì nhiều lý do như chiến loạn, sự thay đổi của triều đại, nên chỉ còn lại kim hành mộc, kim hành thủy, đương nhiên còn cả kim hành kim – lợi hại nhất! Đáng tiếc tôi học hành nông cạn nên không thể nào cảm ngộ được kim hành kim.
“Ông lại đây, tôi dạy ông một chiêu, xem có thể lĩnh ngộ được hay không là do ngộ tính của ông!”, anh lập tức đưa đầu tới, nói nhỏ vài câu bên tai ông ta.
Trong nháy mắt, sắc mặt Hoa Phong bỗng trở nên vui mừng vô cùng.
Hai tay ông ta run rẩy vì kích động: “Tuyệt diệu! Đúng là tuyệt diệu! Không hổ danh là thần y, sao tôi lại không nghĩ ra chứ? Sử dụng kim hành thủy suy diễn ra kim hành hỏa, dùng hành tương sinh suy diễn dù không tạo ra châm pháp hoàn chỉnh thì cũng có thể hoàn thiện được phần nào! Thật tuyệt diệu! Sư phụ ở trên, nhận của đồ đệ một lạy! Lạy này dù thế nào thì sư phụ cũng phải nhận, nếu không đệ tử sẽ quỳ mãi không chịu đứng!”
Mỗi người đều có một giai đoạn ‘nút cổ chai’, nhưng có thể là vì một câu nói của ai đó hoặc là một thứ gì đó mà khiến những việc bao năm qua bản thân cảm thấy khó khăn bỗng có thay đổi, đột ngột hiểu ra.
Cảm giác vui mừng đó còn sung sướng hơn trăm vạn lần việc đột nhiên trúng sổ xố.
“Tôi cũng chỉ nói sơ sơ vậy thôi, vạn biết bất ly tông, nhưng tóm lại là có thể thử xem sao.
Ngũ hành châm pháp tương sinh tương khắc, chắc chắn có liên hệ với nhau.
Giờ ông đã có ba bộ kim pháp, việc suy diễn thêm ra hai bộ kim pháp còn thiếu chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!”, Mạc Phong vội vàng đỡ ông ta dậy cười xùy.
Đương nhiên ngũ hành châm pháp khó lĩnh ngộ, nếu dễ học thì có lẽ ai ai cũng có thể là thần y rồi.
Thấy Hoa Phong một mực gọi Mạc Phong là sư phụ, ông cụ gật đầu với vẻ hài lòng: “Cậu nhóc, hôm nay vất vả cho cậu quá, cậu muốn được thù lao như thế nào xin mời lên tiếng!”
“Thứ gì cũng được sao?”, Mạc Phong chớp mắt cười xấu xa.
“Chỉ cần nhà họ Diệp chúng tôi có thể làm được, thì đều có thể”.
“Tôi muốn cô ấy…”
Mạc Phong chỉ vào Diệp Đông Lâm cười với vẻ đê tiện, đám đông lập tức sững sờ.
“Hả?”, ông cụ Diệp cũng kêu lên với vẻ kinh ngạc.
Khuôn mặt Diệp Đông Lâm trở nên méo mó: “Cô đây không phải là món hàng, dựa vào cái gì mà để cho anh lựa chọn chứ!”
“Đúng vây, tôi cũng có coi cô là món hàng đâu!”, Mạc Phong phất tay cười xùy.
“Anh…”
Ông cụ Diệp thấy vậy bèn cười ái ngại: “Chuyện này…thì bỏ qua đi, hay là người anh em chọn một món bảo bối, hoặc là ra giá: tiền mặt, séc, hay gì đều được!”
“Mọi người nghĩ gì vậy! Tôi chỉ muốn cô ấy đưa tôi đi dạo quanh Bắc Khâu thôi, dù sao cũng phải thưởng thức đặc sản của Mạc Bắc chứ!”, Mạc Phong nhún vai khẽ cười.
Diệp Đông Lâm trừng mắt lầm bầm: “Ai mà biết anh có ý gì, cô đây không rảnh”.
“…”
Nhìn khuôn mặt Mạc Phong là cảm thấy đáng ghét, lại còn bắt cô đưa hắn đi dạo sao?
“Hầy! Nếu cô cả không chịu thì thôi vậy! Tôi từ xa xôi nghìn dặm tới đây, thật không ngờ lại bị đối xử như thế!”, Mạc Phong chống tay vào đầu gối đứng dậy và thở dài.
Ông cụ Diệp khẽ ho: “Lâm Lâm, đã tới thì đều là khách, đừng mất lịch sự như vậy!”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả!”
Diệp Đồng Làm xị mặt cầm chìa khóa đi về phía cửa.
Ông cụ nhưởn mày khẽ cười với Mạc Phong "Đi đi! Chuyện của thanh niên tôi không quản “Ông yên tâm, tôi đi mua chút đồ rồi về thôi!" Mạc Phong củi người khẽ cười,
Nói xong hai người một trước một sau rời đi,
Cho tới khi phòng khách chỉ còn lại Hoa Phong, ông cụ và Bạch Doanh "Cô gái tới từ Nam Khương à?”, ông cụ nàng chân trà ngập một ngụm trà và hỏi với vẻ cảnh giác.