**********
Chương 413: Ngọn nguồn giữa nhà họ Diệp và nhà họ Hoắc
Nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Đông Lâm đỏ bừng đến tận mang tai, cô ấy chưa bao giờ được phép ăn mấy món ăn vặt này ở nhà, nếu để ông nội biết được, khi về phải giải thích thế nào đây?
Người đàn ông cầm điếu xì gà chậm rãi đi tới, hắn không khỏi liếc nhìn Mạc Phong và cười khẩy nói: “Lúc trước cô đã từ chối tôi, có phải vì thằng ranh này không? Sao hả? Cô Diệp chơi chán mấy cậu ấm rồi nên đang định thay đổi khẩu vị hay sao?” "Hoắc Bận, chú ý những gì anh nói! Nếu anh còn ăn nói linh tinh như thế nữa thì tôi sẽ không khách sáo với anh nữa đầu!”, Diệp Đông Lâm cau mày hét lên.
Người đàn ông này tên là Hoắc Bân, một thành viên của gia tộc họ Hoắc ở Bắc Khâu, đó cũng là một gia tộc nổi tiếng ở địa phương.
Gia đình hắn chủ yếu kinh doanh vật liệu xây dựng.
Phạm vi kinh doanh còn mở rộng ra nước ngoài, nhưng nền tảng của gia đình vẫn còn kém xa so với nhà họ Diệp!
Bây giờ ngành bất động sản được gọi là ngành công nghiệp xế chiều, nếu kinh doanh bất động sản không tốt thì kinh doanh vật liệu xây dựng cũng không tốt, nhưng nhà họ Diệp thì khác.
Bất kể lúc nào con người cũng đều bị đau ốm, ngành Đông y sẽ không bao giờ rút lui khỏi sân chơi lịch sử.
"Ha ha ha ha, không khách sáo, cô còn không khách sáo được như thế nào nữa? Chẳng lẽ cô còn dám đánh tôi? Nào, đánh tôi thử xem.
Tôi nói cho cô biết, nhà họ Hoặc tôi cũng...!
Bop!
Một âm thanh giòn giã vang lên, âm thanh này chỉ có thể là âm thanh phát ra khi lòng bàn tay tiếp xúc mạnh mẽ với gò má.
Tất cả mọi người đều sững sờ, Diệp Đông Lâm cũng sửng sốt, chỉ nhìn thấy Mạc Phong chậm rãi thu bàn tay lại: “Tôi đã từng gặp hạng rẻ rúng, nhưng chưa từng gặp người rẻ rúng như cậu.
Yêu cầu như vậy cũng quá đáng quá rồi đấy, tôi tác thành cho cậu rồi nhé, đã vui chưa?” "Này! Sao anh lại đánh anh ta!”, Diệp Đông Lâm quay đầu lại và quát Mạc Phong.
Với thân phận của cô ấy, Hoắc Bắn cũng không dám làm gì, cùng lắm là miệng lưỡi tía lia tí thôi, bây giờ anh đã ra tay nên tính chất đã thay đổi rồi.
Hơn nữa, Mạc Phong không nể nang gì mà tát thẳng vào mặt Hoắc Bẫn khiến hắn bay ra ngoài mấy mét.
Khi hắn đứng dậy, mọi người không khỏi hít vào một hơi thật sâu.
Khóe miệng Hoắc Bân hơi bị lệch, miệng hắn nhổ ra một ít máu và cả hai chiếc răng nữa.
"Mày...! Chết tiệt, mày đánh gãy răng của tao, thằng ranh, mẹ kiếp mày muốn chết à.
Đi gọi người cho tao!”
Cô gái bên cạnh hẳn hoảng sợ và vội vàng gật đầu, cô ta lấy điện thoại di động ra, đi sang một bên gọi điện thoại.
Thấy vậy, Diệp Đông Lâm không khỏi nhíu mày nói: "Hỏng rồi! Chắc chắn là họ tìm người đến đấy, mau đi thôi!
Nói xong cô ấy kéo Mạc Phong chạy về phía chiếc xe đậu bên đường.
“Ở Bắc Khâu mà cũng có người khiến nhà họ Diệp phải sợ sao?”, anh không khỏi nhưởng mày và cười đều nói.
Vút!
Cô gái trừng mắt hung hăng nhìn anh và nói: "Lúc này mà anh còn cười được à?” "Không phải chỉ là đánh một người thôi sao? Gã đó vừa mới nổi cô như vậy, tôi giúp cô xả cơn tức, cô nên cảm ơn tôi mới phải chứ?”, Mạc Phong nhún vai cười khúc khích.
Diệp Đông Lâm lúc này tức giận đến mức lông mày nóng như lửa đốt, cô ấy nổi điên lên: “Anh không biết ngọn nguồn giữa nhà họ Diệp chúng tôi và nhà họ Hoắc lại còn ăn nói chọc ngoáy, chuyện này e rằng nhà họ Diệp tôi không bảo vệ được cho anh đâu!” "Hả? Lai lịch của nhà họ Hoắc này còn lớn hơn cả nhà họ Diệp cô à, không đến mức đó chứ?" "Không phải là nhà họ Hoắc có lai lịch lớn, mà là năm xưa ông cụ Hoắc và ông nội tôi đã có giao hẹn sẵn với nhau!”
Ba mươi năm trước, khi đó ông cụ nhà họ Hoắc đã cứu ông cụ Diệp một mạng, nhà họ Diệp lúc đó cũng không mạnh như bây giờ mà chỉ là một gia tộc nhỏ sa sút, khiêm tốn.
Khi đó nhà nghèo không có cơm ăn, nhà họ Hoắc đã cho một bao gạo để nhà họ Diệp vượt qua khó khăn, vì vậy ông cụ Diệp đã đặt ra quy tắc đó là người nhà họ Diệp không bao giờ được xảy ra xung đột với nhà họ Hoắc, kẻ nào vi phạm sẽ xử lý theo gia pháp, vi phạm nặng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà!
Đây có thể coi là để bảo đáp ân tình năm xưa của nhà họ Hoắc đối với nhà họ Diệp, tuy rằng ông cụ Hoặc đã không còn, nhưng từ trước đến giờ ông cụ Diệp vẫn tuân theo quy tắc này.
Cho nên ở Bắc Khâu, tuy nhà họ Hoắc không mạnh bằng nhà họ Diệp nhưng họ vẫn luôn đè đầu cưỡi cổ nhà họ Diệp.
Thậm chí có lần một cậu ấm đời thứ ba của nhà họ Hoặc đã đánh con em nhà họ Diệp nhập viện nhưng nhà họ Diệp cũng không hề có ý định truy cứu.
Người lương thiện thì thường bị lừa, ngựa tốt thì thường bị cưỡi Cứ chỗ nào có người nhà họ Diệp thì chỗ đó có bóng dáng của không ít người nhà họ Hoắc xuất hiện.
Bởi vì bọn họ luôn muốn giẫm đạp nhà họ Diệp ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào.
Chẳng trách vừa rồi Hoắc Bẫn kiêu ngạo như vậy mà Diệp Đông Lâm vẫn không dám ra tay đánh hắn!
Nhưng cô ấy có tính toán thế nào cũng không thể tính được là Mạc Phong lại nhúng tay vào, Diệp Đông Lâm không dám, không có nghĩa là Mạc Phong không dám.
Anh hành tẩu trên giang hồ đã hai mươi năm rồi, chuyên trị những kẻ xấu xa.
“Vậy các người cứ để mặc cho nhà họ Hoắc bắt nạt mà chưa từng một lần đáp trả sao?”, Mạc Phong kinh ngạc hỏi.
Họ phải giữ gìn như thế nào thì mới bị bắt nạt cho đến tận bước này mà vẫn không họ he gì chứ?
Thực ra mỗi lần thỏa hiệp đều sẽ góp phần tạo nên sự hống hách của nhà họ Hoắc, có thể nói, việc nhà họ Hoắc leo lên đầu nhà họ Diệp là do chính nhà họ Diệp gây ra.
Bởi vì từ khi còn nhỏ, bọn họ đã chấp nhận việc không được phép xung đột với nhà họ Hoắc, nếu bị đánh thì chỉ có thể trốn chạy! Tuyệt đối không bao giờ đánh trả! “Em họ nhà chú hai tôi lần trước bị một kẻ tên là Hoặc Phong đánh ở trường.
Kết quả là ngày tiếp theo cậu ấy đã cố tình mang búa đến lớp học đè Hoắc Phong vuống đất nên nát xương bánh chè của hắn ta!”, khi Diệp Đông Lâm nói đến chuyện này, cô ấy không khỏi cảm thấy đắc ý.
Đây có thể coi là chuyện duy nhất mà nhà họ Diệp được hả lòng hả dạ trước mặt nhà họ Hoắc.
Nghe vậy, Mạc Phong không khỏi gật đầu: “Em họ của cô khá lắm, sau này sắt sẽ làm được chuyện lớn! Báo thù không phải chuyện một sớm một chiều! Cậu ấy đúng là một người đàn ông đích thực.
Thế giờ cậu ấy sao rồi?” "Bị trục xuất khỏi gia tộc, đang lưu vong ở nước ngoài.
"Ha?"
Mẹ kiếp!
Không ngờ sự việc ngược lại lại lớn như vậy, có lẽ chính vì vậy mà người nhà họ Diệp càng sợ chọc giận người nhà họ Hoắc hơn.
Lúc này Mạc Phong mới liếc nhìn kính chiếu hậu, cách đó không xa đang có ba chiếc xe đuổi theo mình, hai chiếc xe phía sau không nhìn rõ nhưng chiếc dẫn đầu phía trước là một chiếc xe thể thao dòng Mustang.
"Họ tới rồi kìa!”
Diệp Đông Lâm cũng nhìn vào kính chiếu hậu, thấy có ba bốn chiếc xe nối tiếp nhau xuất hiện, hơn nữa tốc độ cũng không chậm, tất cả đều đang đuổi theo sát nút.
“Làm sao đây, hay cứ về nhà họ Diệp trước nhé!”
Mạc Phong không khỏi nhếch mép cười nói: "Sợ gì chứ, chiếc xe này của cô là xe thể thao cực cao cấp rồi, cố lên! “Cố lên!”, cô ấy làm động tác cổ vũ.
"Cô đạp chân ga đi!”
Phụ nữ lái xe vẫn nhất lắm, Diệp Đông Lâm cho xe tăng tốc đến số một trăm thì không dám tăng tốc nữa, chiếc xe phía sau đã ở sát nút và dường như không có ý định vượt.
Mạc Phong không khỏi nhíu mày nói: “Đổi vị trí! Tôi sẽ lái xe!” "Hả? Thế tôi đỗ xe ở đâu được?", Diệp Đông Lâm quay đầu lại, kinh ngạc hỏi.
"Nghe khẩu lệnh của tôi! Buông hai tay ra! Đạp ga với tốc độ không đổi!” "Cái gì?”.