Bước ra sân, Mạc Phong ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Doanh vẫn đang nằm trên mái hiên: “Cô có đi không? Không đi thì tôi đi đây!”
"Ơ? Anh phát hiện ra tôi rồi à?”, Bạch Doanh thốt lên, thò đầu ra ngạc nhiên nói.
Khoảng cách gần như vậy nếu vẫn không phát hiện ra, Mạc Phong thật sự không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Điều quan trọng nhất của một người lính canh là giác quan của người đó phải khác với người thường.
Chiến trường thay đổi trong chớp mắt, chỉ một chút bất cẩn là sẽ đi đời ngay.
Mạc Phong phớt lờ cô ta, anh bước ra khỏi trang viên với chiếc túi trên lưng.
Từ đây đến sân bay vẫn còn cả một quãng đường dài, nên ông cụ Diệp đã nhờ quản gia chở họ đến đó.
"Này! Chờ tôi với!”, Bạch Doanh lập tức xoay người nhảy xuống từ dưới mái hiên tầng hai.
Người hầu đang quét sân lập tức giật thót tim.
Cô gái vừa lè lưỡi tinh nghịch, vừa vội vàng đi theo hướng Mạc Phong.
…
Lúc này bên ngoài ngoại ô của Giang Hải.
Khắp người Thương Hồng bẩn thỉu, bởi vì trong xe đầy than nên lúc này cặp đùi trắng nõn cũng khó coi, ngay cả chính bản thân mình nhìn mà cũng không đành lòng.
Tóc tai cô ta cũng rối bù, quần áo cũng xộc xệch, nhăn nhúm trông rất cũ kỹ.
Có điều như thế cũng tốt, có thể tránh được sự theo dõi của nhiều người.
Cô ta mua một chiếc bánh bao nhỏ, ngồi xổm ở bậc thang đá và bắt đầu ăn.
"Chú tài xế ơi, đây là đâu vậy?”, Thương Hồng ngẩng đầu lên hỏi ông chú kéo than.
Người đàn ông trung niên này cũng đã mệt lắm rồi, từ Giảo Châu trải qua ba tỉnh, hơn ba mươi thành phố, lái xe hơn hai nghìn cây số mới sắp đến được thành phố Giang Hải.
"Đã đến Giang Hải rồi, một tiếng nữa mới có thể vào thành phố, nhưng tôi không vào trong thành phố nên tôi chỉ có thể đưa cô đến chỗ ngã ba.
Cô đi men theo con đường đó khoảng hai mươi cây số nữa là đến được thành phố rồi!”
Thương Hồng vừa nghe nói sắp tới thành phố, cơ thể đang rũ xuống lập tức trở nên sung sức, nghĩ đến việc sắp gặp được người mình muốn gặp, trèo đèo lội suối cũng đáng lắm!
Ông chú kéo than này thực sự đã thả cô ở giữa đường, để cô ta men theo đại lộ đi tiếp hai mươi cây số nữa vào trong thành phố.
Cô ta đã vứt bỏ giày cao gót từ lâu và đi chân trần trên con đường bê tông này.
Lúc này đã hơn mười một giờ trưa.
Mặt trời trên cao nắng gay nắng gắt, nhiệt độ khoảng 38 độ C.
Đi chân đất trên con đường này cứ phải gọi là bỏng rát cả chân.
"Cô gái! Cháu đi đâu thế? Trời nắng to thế này sao cháu không đi giầy vào?”, lúc này, một ông chú lái xe đầu kéo dừng lại bên cạnh cô ta hỏi.
Toàn thân Thương Hồng sắp ngã khuỵu dưới ánh mặt trời, đôi môi nứt nẻ mở miệng nói: “Chú, cháu muốn vào trong thành phố! Chú có thể cho cháu đi nhờ không?”
"Lên xe đi, vừa lúc chú đang muốn vào thị trấn nhỏ phía trước, thị trấn đó rất gần với thành phố, cháu trả năm tệ nữa thôi là vào được thành phố rồi”.
"..."
Buổi trưa, Thương Hồng gần như hỏi thăm rất nhiều người mới tìm đến được tập đoàn Kim Tư Nhã.
Lúc này.
"Mọi người có ngửi thấy mùi gì chưa? Có mùi hải sản, hơi tanh! Hôm nay không phải nhà bếp nấu cá hố đấy chứ?”, Vương Bưu cong mũi mỉm cười nói.
Một nhân viên bảo vệ bên cạnh cũng ngửi thấy mùi: "Không đúng! Nhà ăn còn cách đây rất xa, mùi dù có bay đến đây cũng không thể nồng nặc như thế được!”
"Xin hỏi...Mạc Phong làm việc ở đây phải không?”
Khi nghe thấy âm thanh như chim sơn ca đang hót này, mọi người lập tức quay đầu lại.
Vương Bưu lập tức che mũi: “Ôi mẹ ơi! Mùi hải sản là từ trên người cô gái này mà ra! Cách ăn mặc này của cô…cô em trông như người lang thang vậy, chạy nạn đến đây à?”.