Gã hòa thượng rút chuỗi hạt Phật trên tay rắc xuống, nhưng chuỗi hạt không rơi xuống đất như Mạc Phong nghĩ, thay vào đó chúng lại treo lơ lửng trên không trung.
"Cửu Long Châu còn được gọi là Cửu Long Tử, là một pháp bảo hạng một của nhà Phật.
Nếu như tôi đoán không lầm, Nhạn Nam Sơn chính là sư phụ của cậu.
Giờ ông ta đang ở đâu? Trong trận hỗn loạn năm đó ông ta là người chạy nhanh nhất, cái gì mà đệ tử Quỷ cốc chứ, chẳng qua chỉ là một tên nhát gan mà thôi!”
Lúc này lão đạo sĩ bị ăn một đấm của Mạc Phong cũng từ từ bò dậy khỏi mặt đất, ông ta nhổ một bãi nước miếng xuống đất và nói: “Mẹ nó chứ, lực cũng mạnh lắm đấy, đây chính là Càn Long Quyết sao? Cũng thú vị đấy, năm đó tôi đã muốn lĩnh giáo nhưng hai mươi năm trước, cái tên chết tiệt Nhạn Nam Sơn còn bồi thêm vào ngực tôi một nhát dao.
Cùng là người tu đạo mà ông ta lại ra tay tàn độc như thế!”
Nói rồi lão đạo sĩ liền vạch ngực mình ra, chỉ thấy trên người ông ta có một vết sẹo rất sâu, nhưng xem ra cũng đã lâu lắm rồi, vết sẹo này đã liền cùng với thân thể rồi!
"Người như ông mà cũng xứng gọi là người tu đạo sao? Ngay cả bản thân mình ông còn không độ nổi huống chi là độ cho người khác? Năm đó cũng chính là do sư phụ tôi mềm lòng, chứ không đúng ra nên đâm cho ông một dao chết luôn rồi!”, Mạc Phong chỉ vào ông ta và nói.
Anh cũng không muốn thừa nhận mình có mối quan hệ thầy trò với Nhạn Nam Sơn.
Nhưng không thừa nhận cũng chẳng được, vì có lẽ chỉ có Nhạn Nam Sơn biết Càn Long Quyết, e rằng ngay cả Thường Vân Sam cũng không biết loại kungfu này.
Vừa nhìn thấy loại kungfu này thì người ta liền nghĩ ngay đến một người, chứng tỏ trước đây Càn Long Quyết từng chấn động giang hồ, nếu không trước đó tại sao Thường Vân Sam chỉ nhìn thấy một chiêu thì liền biết ngay Mạc Phong chính là hậu bối của phái Quỷ cốc chứ?
Bốp!
Lão đạo sĩ mặc áo choàng xám vung chiếc roi kinh lôi trong tay và cười khẩy nói: “Cho dù Càn Long Quyết có thể hấp thu năng lượng của hoa cỏ cây cối, nhưng giờ chúng ta đang ở trên cầu, tôi xem cậu có thể trụ được bao lâu nữa.
Trong trận pháp của tôi, cậu càng huy động nội lực mạnh mẽ thì sức lực của cậu sẽ tiêu hao càng nhanh!"
Trán Mạc Phong cũng đổ mồ hôi hột, ông ta nói đúng, mỗi lần sử dụng Càn Long Quyết đều cần rất nhiều năng lượng mới có thể duy trì được, hơn nữa hiện giờ anh lại đang ở trong trận pháp của ông ta, nếu như cứ tiếp tục thế này, trong vòng ba chiêu nếu không giết được hai người này thì bản thân anh cũng sẽ bị gục gã vì cạn kiệt thể lực.
"Lên thôi! Đùa với cậu ta một lúc nào!”, gã Hoa hòa thượng ném chuỗi hạt chín hạt ra, các hạt cứ như có linh tính nhắm thẳng về phía Mạc Phong.
Lão đạo sĩ lúc này không nhịn được cười thành tiếng: “Thằng nhóc này giờ đang ở trong tình cảnh chó cùng bứt giậu, không đến mức phải ném ra cả chín hạt linh châu như vậy chứ, rõ thật là không cần thiết.
Tôi còn chưa muốn cậu ta chết nhanh như vậy đâu!”
"Đừng quên hiện giờ chúng ta đang ở Giang Hải, tốc chiến tốc thắng lấy rượu rồi ập tức rời đi!”!"..."
Uy lực của chín viên linh châu không thua kém gì chín viên đạn, hơn nữa còn là loại đạn có thể uốn vòng được.
Vút!
Mạc Phong quay ngoắt cơ thể ba trăm sáu mươi độ để né tránh, hai cây kim bạc vụt ra.
Hai viên linh châu va vào hai chiếc kim bạc khiến kim bạc bị uốn cong.
Bùm!
Rắc!
Một viên đánh trúng vào bụng dưới của Mạc Phong, viên còn lại trúng đầu gối khiến anh bị trật khớp gối luôn.
Người ta đều mang theo vũ khí, còn trong tay anh chỉ có một con dao bướm.
Tuy rằng con dao cũng xem như là bảo bối chém sắt như chém bùn, nhưng anh còn không tiếp cận được người ta.
Phụt!
Mạc Phong lại khạc ra máu.
"Còn có thể bỉ ổi hơn được nữa không?”
Lão đạo sĩ mặc áo choàng xám đột nhiên bật cười: “Bỉ ổi? Nhóc con, cái này gọi là đánh trận thì không từ thủ đoạn để giành được thắng lợi.
Thời đại nào rồi chứ, không phải tất cả mọi người đều ngốc đến mức tay không chiến đấu với cậu đâu! Giỏi đánh đấm thì đã làm sao nào, chẳng phải cậu vẫn bị một trận pháp cỏn con của tôi trói buộc hay sao?”
“Thật sao?”, Mạc Phong quỳ một chân xuống và khịt mũi lạnh lùng với bàn tay nắm chặt.
Lúc này, thứ gì đó trong túi của anh đang phát sáng, toàn thân anh phát ra một thứ ánh sáng vàng yếu ớt.
"Đây là Thiên canh chính khí? Khá lắm nhóc, cậu có một người sư phụ giỏi, thật khiến người ta phải ngưỡng mộ đó.
Xem ra ông già đó đúng là đã truyền dạy hết mọi thứ cho cậu, không giữ lại thứ gì!”
"..."
Thực ra Thiên canh chính khí này không phải Nhạn Nam Sơn dạy anh, mà là Thường Vân Sam dạy anh.
…
Ở đầu cầu.
Trương Phong không yêu cầu tài xế tiếp tục lái xe lên cầu nữa, vì trên cầu sương mù dày đặc một cách không hề bình thường.
Hơn nữa trời đang mưa, dòng sông bên dưới tuôn trào cuồn cuộn.
Trả tiền taxi xong, hắn vội vàng bảo tài xế nhanh chóng rời khỏi đây.
Chiếc la bàn trong tay hắn đến đầu cầu thì không dùng được nữa, phương hướng cũng không chính xác, Trương Phong còn phát hiện đầu cầu đang đốt ba nén hương.
"Long diên hương? Đây là Ám Nhiên Tiêu Hồn Trận?”
Hắn nhanh chóng lấy ba cây nhang từ trong túi xách ra, sau khi thắp lên liền cúi đầu về phía Đông vái lạy, đây là quy tắc của phái Mao Sơn, trước khi làm gì thì thắp nhang lên vái lạy để tỏ lòng tôn trọng đối phương.
Giống như trước khi đánh nhau thì đưa cho đối phương một mũi tên màu xanh, tỏ ý tôn trọng đối phương vậy.
Sau khi thắp hương xong hắn mới cầm chiếc la bàn đi đến đầu cầu: “Phong hậu kỳ môn, khảm tự môn, tầm san vãng bắc tam trùng sơn, du long phục để tại cân tiền, Thái thượng lão quân phúc tinh chiếu, đạo sinh phân nhất vạn quy tông! Phá…!”
Vút!
Một cơn gió bất chợt nổi lên trên mặt sông.
Sương mù từ từ bị thổi tan.
Dần dần cũng có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng trên cầu, lúc này Mạc Phong đang kiệt sức ngồi xổm trên mặt đất.
Còn lão đạo sĩ cũng đang ôm ngực mình và nôn ra đầy máu: “Sao cậu cứ nhắm vào tôi mà đánh vậy, sao cậu không đánh gã hòa thượng chết tiệt kia kìa?”
Vừa rồi Mạc Phong đã vận hết sức lực để đánh cho lão đạo sĩ đó bị nội thương.
Cô gái chớp mắt, hai giọt nước mắt trong như pha lê rơi xuống.
"Đừng lo, tôi không dễ chết như vậy đâu!”
Mạc Phong nhếch khóe miệng cười khẩy rồi khập khiễng đứng dậy, dùng hai tay nắm lấy chân phải rồi…rắc…!”
Anh cứ thế nắn thẳng khớp đầu gối vừa bị viên linh châu đánh trúng.
Gã hòa thượng và lão đạo sĩ nhìn mà không khỏi hít sâu một hơi.
Một người đối với bản thân mình còn tàn nhẫn như thế, vậy thì đối với kẻ địch e rằng sẽ không bao giờ mềm lòng!.