Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 476: Tốt Quá Rồi! Đi Theo Tôi!





Một lúc sau, Mạc Phong nhìn từ kính chiếu hậu thì thấy đám người đã lục tục kéo nhau rời khỏi đó.
Điều này khiến anh cảm thấy rất khó hiểu.

Lẽ nào họ sợ hãi trước khí thế của anh hay sao? Nghĩ kỹ lại thì cũng không đúng lắm, nếu như thực sự bị anh dọa cho bỏ chạy thì họ đâu đến mức đuổi theo anh cả mấy con phố như vậy?
Vậy khả năng duy nhất là…!
Anh quay đầu lại nhìn kỹ cô gái mặc váy kia: “Sao tôi nhìn cô có vẻ quen quen thế nhỉ?” “Có phải cậu từng nhìn thấy trên tạp chí hay trên báo không?”, cô gái thản nhiên cười nói.
Mạc Phong lập tức nhíu chặt đôi mắt và kêu lên: "Cô là Bạch Như Nguyệt!"
"Sao hả? Không giống sao? Hay là tôi không đẹp như trong ảnh?”
"Không phải, chỉ là tôi không tin là chẳng đâu vào đâu tự nhiên lại lên xe của cô thế này!”
"..."
Anh còn đang lo lắng không biết đi tìm Bạch Như Nguyệt ở đâu thì lại lên xe của người ta một cách đầy mơ hồ như thế này, kiểu trùng hợp như thế này có lẽ cũng gần giống như trúng vé số vậy.
Giờ anh mới hiểu tại sao đám người kia không dám bước tới nữa mà quay đầu bỏ đi, có lẽ họ nhìn biển số thì đã biết chủ nhân của chiếc xe này là ai!
Vẻ ngoài quyến rũ của Bạch Như Nguyệt gần giống như trong ảnh, thậm chí người thật còn đẹp hơn trong ảnh nhiều!!“Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?”, cô gái quay đầu liếc nhìn Mạc Phong rồi nhẹ nhàng hỏi.

Phụt!
Mạc Phong không khỏi bật cười: “Đây không phải câu làm quen mà một người đàn ông nên nói hay sao? Tôi biết tôi rất đẹp trai, thực ra cô Bạch không cần phải bắt chuyện như vậy đâu, nói thẳng một câu là có hẹn hay không thôi?”
Vốn dĩ anh cũng không muốn ăn nói ba lăng nhăng như vậy, nhưng vừa nhìn thấy người đẹp là anh lại không kiềm được!
Bạch Như Nguyệt với Ngũ Hân Duyệt trước đó phải nói là chênh lệch quá xa.

Cô gái trước mắt anh chính là dạng nữ hoàng điển hình.

Có thể chinh phục được cô ấy, e rằng đó là niềm mơ ước của biết bao người đàn ông.
Nói xong Mạc Phong mới nhận ra mình vừa nói lỡ lời.

Người ngồi trước mặt anh đây không phải là người phụ nữ bình thường, lời lẽ vừa rồi của anh quá trơ trẽn rồi.
Nhưng khi anh đang định xin lỗi thì Bạch Như Nguyệt đã vỗ đầu mình và kêu lên: "Tôi nhớ ra rồi! Quả thực là chúng ta đã từng gặp nhau!”
"Hả? Sao có thể như vậy được, đây là lần đầu tôi đến Nam Đô mà!”
"Không phải ở Nam Đô mà là ở trên đỉnh Thần Tiên!”
"..."
Đồng tử Mạc Phong co rút, anh không ngờ Bạch Như Nguyệt lại biết về đỉnh Thần Tiên.
“Làm sao cô biết đỉnh Thần Tiên?”, anh nhìn Bạch Như Nguyệt bằng ánh mắt cảnh giác và hỏi.
Người bình thường không thể biết nơi này, nếu biết thì có nghĩa là cô ấy đã từng đến nơi đó!
Bạch Như Nguyệt nheo mắt mỉm cười: “Trên đỉnh Thần Tiên có một am Hoa Đào!"
Hử!
Lông mày Mạc Phong lập tức cau lại.
"Cô còn biết cả am Hoa Đào sao? Rốt cuộc cô là ai?”
Quả thật là có một am Hoa Đào trên đỉnh Thần Tiên, những ni cô già trên đó đặc biệt lợi hại, ngay cả sư phụ của anh cũng không thể đánh bại được mấy ni cô đó.
Bạch Như Nguyệt nhướng mày và khịt mũi nói: “Hồi đó có phải cậu luôn thích nằm trên cây trong am Hoa Đào và lén nhìn ni cô tắm bên trong không? Có phải là cậu cũng thường nhìn trộm một cô gái trẻ đẹp tắm hay không?"
"What! Cô là thầy bói à? Những chuyện này mà cô cũng biết sao? Đó là chuyện lúc mười mấy tuổi, ngay cả sư phụ tôi cũng không biết!”, Mạc Phong không khỏi kinh ngạc, anh lập tức nhìn Bạch Như Nguyệt với vẻ kỳ lạ: “Cô…không phải chính là bà chị xinh đẹp năm đó đấy chứ?”

"Ừ hứ! Chứ anh nghĩ sao?”
"..."
Mạc Phong xoay người định mở cửa rời đi thì bị Bạch Như Nguyệt quay người lại túm lấy cổ áo: “Cái gã này, năm đó tôi đã tìm cậu mất bao nhiêu thời gian, giờ cậu lại tự mình dâng đến tận cửa.

Cậu đã nhìn trộm tôi mấy lần rồi đúng không?”
"Tôi…lúc đó tôi còn trẻ chưa hiểu chuyện.

Cô chấp nhặt với trẻ con làm gì? Ai biết là cô đi làm ni cô chứ?”
"Vớ vẩn! Đó là tôi đang tĩnh tâm tu hành.

Cậu mới làm ni cô ấy, cậu chẳng đứng đắn tẹo nào, giống y như sư phụ mình vậy.

Sư phụ cậu thì chỉ thích nhìn sư phụ tôi tắm, còn cậu thì chỉ thích nhìn tôi!”
"Đâu còn cách nào khác chứ, chẳng phải ở đó chỉ có mình cô trẻ tuổi thôi sao?”
Mạc Phong gần như sắp khóc, chuyện cũ phủ bụi rồi giờ lại còn bị moi lại.
Có nằm mơ anh cũng không ngờ Bạch Như Nguyệt lại là thần tiên tỷ tỷ mà năm đó anh vẫn luôn gọi!
Tuổi trẻ chưa hiểu chuyện, năm đó khi gặp cô ấy, anh luôn có cảm giác đó chính là người tình trong mộng của mình, muốn kết tóc se tơ cả đời.


Mạc Phong năm đó có lẽ mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, còn Bạch Như Nguyệt lúc đó cũng chưa đầy hai mươi tuổi.
Nhưng anh không hề có ý xâm phạm, hoàn toàn chỉ là sự tôn sùng mà thôi.

Lúc đó anh vẫn luôn gọi cô ấy là thần tiên tỷ tỷ, đến mức nằm mơ cũng mơ đến cô ấy.
Bạch Như Nguyệt khoanh tay, lạnh lùng nói: “Cậu là đệ tử của đạo trưởng Quỷ cốc phải không?”
Nếu người khác hỏi anh, chắc chắn anh sẽ vội vàng lắc đầu, nhưng đối mặt với Bạch Như Nguyệt, anh có muốn giở trò cũng không được.

Nếu như người ta đã từng ở trên đỉnh Thần Tiên thì chắc hẳn người ta cũng biết rõ ngọn ngành về anh.
"Đúng!"
"Tốt quá rồi! Đi theo tôi!”
"Hả?”
"...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.