Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 477: Mạc Phong Đến Từ Giang Hải!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi nói xong, Bạch Như Nguyệt không cho Mạc Phong cơ hội phản ứng nào thì liền lái xe đi luôn.
"Này, cô đi đâu vậy?”
"Nhà tôi, đến gặp bố mẹ tôi!”
"Chết tiệt!” "..."
Mạc Phong hơi bối rối, thời đại này con gái đều tùy tiện như vậy sao?
Cho dù trước đây hai người có từng gặp nhau thì cũng đã là chuyện của nhiều năm về trước rồi.

Bây giờ cũng không còn bất kỳ qua lại gì nữa, nhất là phụ nữ ở đẳng cấp như Bạch Như Nguyệt sao có thể dễ dàng gục ngã được như vậy chứ?
Mãi về sau anh mới biết mình đã bước vào cái bẫy của cô ấy!
Hơn nữa Bạch Như Nguyệt không hề ngoan hiền như vẻ bề ngoài, trái tim của một người phụ nữ thật đúng là như kim đáy biển!
Lúc này Mạc Phong hoàn toàn không biết mình vừa ra khỏi miệng sói thì lại tiến vào hang cọp, anh ngồi trên xe đi theo cô gái đến một căn nhà gỗ riêng ở ngoại ô thành phố.

Vị trí của ngôi nhà này tốt biết bao, có sông Hoài Dương ở phía trước và núi Đại Bi ở phía sau.

Đó là một nơi ở cực tốt với phong thủy tuyệt đẹp.

Người bình thường bước vào đây đều cảm nhận được hơi thở của cả cơ thể giống như thăng hoa vậy, tâm trạng sẽ được cải thiện ngay lập tức.!Hơn nữa hai bên còn trồng cả những cây ngân hạnh, một dải màu vàng rực hòa cùng dải màu xanh bên ngoài tạo nên sự kích thích về thị giác.

Phải thừa nhận là nơi này đúng là một nơi tốt để tu tâm dưỡng khí.
Nếu có một căn như thế ở đây, thực sự có thể dùng để dưỡng lão.

Nếu như nhà họ Bạch ở nơi này, hẳn là nhiều con cháu thế gia ở Nam Đô cũng ở trong khu biệt thự này.
Đây chắc là khu vực dành cho người giàu có ở Nam Đô, hơn nữa không phải cứ có tiền là có thể được sống ở đây mà còn phải có thực lực, gia tộc có nền tảng sâu xa mới được!
Bạch Như Nguyệt đậu xe trước một cánh cổng sắt lớn, Mạc Phong nhìn lên, thấy biệt thự này hoàn toàn mang phong cách châu Âu, trang trí từ bên ngoài cũng như vậy, kiểu trang trí lộng lẫy này có lẽ được thực hiện bởi mấy chục chuyên gia thiết kế.
“Đây là… nhà của cô?”, Mạc Phong quay đầu nhìn cô gái và ngạc nhiên hỏi.
"Chứ cậu nghĩ sao? Xuống xe đi, bố mẹ tôi đang chờ ở nhà!”
Bạch Như Nguyệt nói xong liền tắt xe đi xuống dưới.
Mạc Phong đầy vẻ khó hiểu, trong lòng luôn cảm thấy có điềm báo chẳng lành, mắt phải không ngừng nhảy loạn lên, thấy cô gái đã vào trong sân, anh cũng bước nhanh vào.
Gâu gâu!
Lúc này, một con chó lông vàng to lớn từ trong phòng chạy vào, vừa nhìn thấy Mạc Phong thì nó không há mồm nhe nanh mà lại ngửi quanh người anh, sau đó tỏ vẻ mừng rỡ, chồm lên người anh.

Con chó này cũng xem như biết điều đấy, nó nặng tầm năm cân gì đó mà cứ thế nhào lên người anh.
"Có vẻ như con chó khá thích cậu đấy! Có lẽ liên quan đến khí chất chỉ riêng cậu có!", Bạch Như Nguyệt nhếch mép cười nói.

Mạc Phong nghe vậy không khỏi hơi ngẩng đầu lên: "Cô khen kiểu này là kiểu gì vậy?”
Phụt!
Bạch Như Nguyệt tinh nghịch thè lưỡi: "Được rồi, cũng nên vào trong thôi, sắp ăn cơm rồi, đừng để bị trễ!”
“Cô khách sáo quá, đặc biệt tiếp đãi tôi à?”, anh gãi đầu gượng cười nói.
Bước vào đại sảnh, Mạc Phong chợt sững sờ.
Trước bàn ăn có ba người, nếu không lầm thì hai vợ chồng trung niên chắc là bố mẹ của Bạch Như Nguyệt, nhưng còn người thanh niên ngồi bên cạnh là ai?
Phải nói khí chất của người thanh niên này rất phi thường, tạo cho người ta cảm giác nổi bật giữa đám đông, như thể anh ta ở một tầm khác với người đời, quan trọng nhất là trông anh ta vô cùng đẹp trai, khiến cho ngay cả một người đàn ông như Mạc Phong cũng không khỏi liếc nhìn thêm vài cái.
Nếu nói đó là em trai của cô gái thì có lẽ không vấn đề gì.

Bởi vì chị gái đã xinh đẹp như thế này rồi, đương nhiên em trai cũng không thể kém được.
“Bố, mẹ, con về rồi!”, Bạch Như Nguyệt bước vào cửa và mỉm cười lịch sự.

Hành động cử chỉ của cô gái đã được giáo dục đặc biệt từ khi còn là một đứa trẻ, vì vậy ở bất cứ hoàn cảnh nào cô ấy cũng đều thể hiện ra dáng vẻ của một tiểu thư ngoan hiền.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Mạc Phong thì lông mày chợt cau lại: "Đây là ai?"
Điều anh không ngờ tới là Bạch Như Nguyệt lại chủ động ôm lấy cánh tay anh và mỉm cười nói: “Chồng con!”

Phụt!
Bố cô gái lập tức đứng dậy và kêu lên: "Con nói cái gì? Chồng con? Từ khi nào lại xuất hiện một gã như thế này vậy? Không phải bố đã nói với con rồi sao, hôm nay sẽ giới thiệu đối tượng xem mặt cho con, con lại đang đùa giỡn cái gì thế hả?”
"Bố! Con không đùa giỡn! Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn cần những cuộc xem mặt như vậy nữa? Hơn nữa giờ mọi người đều được tự do yêu đương, bố mẹ không thể tôn trọng sự lựa chọn của con sao?", Bạch Như Nguyệt khịt mũi nói, hai tay bấu chặt lấy cánh tay Mạc Phong.
“Cái quái gì vậy!”, anh nhỏ tiếng hỏi.
Vì vậy, người đó được coi là một trong bốn cậu chủ ở thủ đô, Tưởng Minh Xuyên cũng nằm trong số đó.
Từ Đồ Yên bị gọi là ‘cái gã’, chắc chắn anh ta cảm thấy bị châm chọc, bị xem nhẹ thể diện.
Dù sao thì anh ta cũng là một trong bốn cậu chủ ở thủ đô, hơn nữa là người đứng đầu trong bốn cậu chủ đó.

Anh ta đến Nam Đô là muốn tạo mối quan hệ với nhà họ Bạch và cũng là nhắm trúng thực lực kinh tế của nhà họ Bạch.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.