“Bóc tôm cho anh đi!”, Mạc Phong thản nhiên nhìn cô ấy.
Hơn nữa còn nói bằng giọng ra lệnh, mẹ nó chứ!
Những người khác đang ngồi ở bàn cũng sững sờ, tên này đúng là không biết khách sáo, tưởng mình ghê gớm lắm hả!
Bạch Như Nguyệt quay đầu nhìn anh, kinh ngạc hỏi: “Anh đang nói với em đấy à?”
“Không thì ai? Em là vợ anh, phải biết tam tòng tứ đức chứ? Trong đó có một điều là nghe lời chồng, mau bóc tôm đi!”, Mạc Phong vẫn nói bằng giọng ra lệnh.
Tư Đồ Yên đang ngồi cạnh nhíu mày: “Anh Mạc, phụ nữ là để yêu thương chứ không phải để sai bảo đâu! Đàn ông đàn ang như anh, ức hiếp phụ nữ thì có gì ghê gớm chứ?”
Hai người lại đấu mắt với nhau, thậm chí xung quanh đã nồng nặc mùi thuốc súng.
Xem ra Tư Đồ Yên cũng muốn thể hiện, Mạc Phong có thể cho anh ta cơ hội đó sao? Xưa giờ anh vẫn luôn là người giả ngầu, làm gì có ai hơn được anh.
“Anh ấy nói rất đúng, tôi là bạn gái anh ấy, có chuyện gì cũng nên nghe lời anh ấy!”, lúc này Bạch Như Nguyệt mới chậm rãi nói.
Cô ấy nói rồi bắt đầu bóc tôm bằng tay không, vì cô ấy rất ít khi làm việc này, trước giờ luôn có người bóc giúp, chỉ cần ăn là được, nên mới bóc mấy con tôm thôi mà tay đã đỏ ửng.
Bố mẹ cô ấy cũng sững sờ, sao đứa con gái luôn được họ nuông chiều lại nghe lời như thế chứ?
“Nguyệt à, con bóc cho cậu Tư Đồ một con đi!”, người phụ nữ trung niên kia vội giục.
Nhưng Bạch Như Nguyệt lại quay đầu đi: “Xin lỗi mẹ, bạn trai con sẽ giận mất!”!“Con… con muốn khiến mẹ tức chết à!”
“…”
Bạch Như Nguyệt và Mạc Phong quá thân mật, khiến người ta nhìn mà khó chịu.
Họ hoàn toàn ngó lơ thái độ của những người khác.
Thật ra Mạc Phong đang cố ý chọc tức Tư Đồ Yên.
Trước đó anh ta cứ tỏ vẻ trước mặt anh, giờ cho anh ta trải nghiệm cảm giác bị ê mặt vậy.
Anh ta còn không bằng một bảo vệ, nếu chuyện này được truyền tới Yến Kinh, anh ta đừng hòng làm cậu chủ số một của Yến Kinh nữa.
Ngay cả bảo vệ cũng có thể tranh giành phụ nữ với anh ta, đúng là quá mất mặt.
Mùi thuốc súng trên bàn rất nồng nặc, nếu ánh mắt có thể giết người thì bây giờ Mạc Phong đã bị băm vằm rồi.
Trong bữa cơm này, chỉ có bố mẹ Bạch Như Nguyệt nói chuyện với Tư Đồ Yên, anh ta cũng chỉ trả lời theo phép lịch sự, còn Mạc Phong và Bạch Như Nguyệt thì cứ liếc mắt đưa tình, như thể đã quen nhau lâu lắm.
Nhưng đúng là họ đã quen nhau rất lâu, hơn nữa Mạc Phong còn từng coi cô ấy là người tình trong mộng, cái miệng dẻo quẹo của anh khiến Bạch Như Nguyệt bật cười không ngừng.
Đàn ông xấu xa cũng phải có giới hạn, nếu vượt qua giới hạn này thì sẽ trở thành ông chú bỉ ổi, nhưng nếu giữ được chừng mực thì phụ nữ sẽ nghĩ bạn là lãng tử hài hước.
Tại sao rất nhiều người vẫn thích đàn ông cặn bã dù bị tổn thương, đó là vì đàn ông cặn bã rất giỏi dỗ dành!
Khụ khụ!
Rốt cuộc Tư Đồ Yên cũng không nhìn nổi nữa, hai người này cứ thể hiện sự ân ái, khiến người khác rất khó chịu, anh ta mới ăn được nửa bữa đã buông đũa đứng dậy rồi.
“Chú Bạch, cháu còn có việc phải qua phía Nam thành phố, xin lỗi chú ạ!”
Đôi vợ chồng trung niên cũng đứng dậy, lúng túng nói: “Thật ngại quá, nhà chú tiếp đón chưa chu đáo, mong cháu bỏ quá cho.
Con bé Nguyệt Nguyệt này không biết điều, cháu đừng để bụng nhé!”
"Đúng thế, chẳng biết con bé này tìm bừa người ở đâu, trước đó không hề nghe nó nói là có bạn trai, mấy ngày nữa là lại bình thường ấy mà!"
"..."
Bạch Như Nguyệt nói với vẻ hờn dỗi: "Ai bảo con tìm bừa, con sẽ kết hôn với anh ấy, nếu mọi người không tin thì cứ chờ xem!"
Mạc Phong đang ngồi cạnh không khỏi thấy lạnh sống lưng, anh có chơi lớn quá không nhỉ?
Kết hôn á?
Cho dù anh kết hôn thì cũng không thể kết hôn với Bạch Như Nguyệt được, đầu tiên, hai người cách nhau tận mấy tuổi liền, hơn nữa họ chỉ làm cho có lệ vậy thôi, sao lại làm thật được chứ?
Nhưng đã diễn đến thế rồi, không thể phá rối vào lúc này được, bằng không, chẳng những Bạch Như Nguyệt mất mặt mà anh cũng phải ê chề.
"Con im đi!", người đàn ông trung niên quát khẽ: "Tư Đồ Yên từ xa tới đây, con mau đi tiễn thằng bé rồi xin lỗi nó! Mau lên!"
Bạch Như Nguyệt quay ngoắt đi: "Tự anh ta muốn đến Nam Đô, liên quan gì tới con chứ!"
"Con…!"
Cô ấy không thích Tư Đồ Yên nên mới làm những chuyện như thế, nếu xin lỗi thì chẳng phải là phí công à?
"Không sao đâu ạ, Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, cô chú đừng trách mắng cô ấy, tại lần này cháu tới vội quá nên chưa kịp chuẩn bị gì, khiến cô ấy mất vui, lần sau cháu nhất định sẽ chú ý!", Tư Đồ Yên vẫn giữ nụ cười quý tộc.
Người đàn ông trung niên thở dài: "Đã hai lăm rồi mà vẫn như trẻ con ấy!"
Lúc này Mạc Phong cũng đặt đũa xuống, đứng dậy, khẽ cười: "Người ta đã mất công đi xa như thế, em đi tiễn người ta đi!"
"Ồ...!Vâng ạ!", Bạch Như Nguyệt đứng dậy với vẻ không tình nguyện.
Tuy cô ấy đã đồng ý tiễn khách nhưng Tư Đồ Yên vẫn cảm thấy mặt mình nóng rát, mẹ nó, lại bị tên này làm cho bẽ mặt rồi.
Cao thủ phải đọ nội lực với nhau, rõ ràng giờ anh ta mới nhận ra là mình đã khinh địch rồi!
Mạc Phong cũng không tệ hại như anh ta đã nghĩ, ngược lại còn rất khôn ngoan, có thể miễn cưỡng làm đối thủ của anh ta.
Nếu Mạc Phong đã là bảo vệ, chắc tiền lương cũng không quá bốn nghìn, đối với nhà họ Bạch, một trăm nghìn tệ chẳng nhằm nhò gì hết, nhưng với một bảo vệ nhỏ nhoi, đó đã là số tiền cực lớn rồi.
Mạc Phong nhận lấy thẻ, ánh mắt khinh thường của đôi vợ chồng trung niên càng rõ rệt hơn.
Đúng là loại khố rách áo ôm! Chỉ một trăm nghìn thôi đã đuổi được rồi!
Cạch!
Tiếng thẻ ngân hàng bị bẻ gãy bỗng vang lên.
"Xin lỗi chú, giữa chúng cháu là tình yêu đích thực!".