Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 484: Anh Đi Nói Với Bố Mẹ Anh Cũng Được



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bạch Như Nguyệt chậm rãi đứng dậy, bước về phía anh, cười khẽ: "Sao thế? Cậu hát hay lắm, nhưng nét mặt cậu kiểu gì vậy?"
"Không có gì, tôi thấy trong này bí quá, hơi chóng mặt mà thôi.

Chúng ta ra ngoài đi!", Mạc Phong thuận miệng lấy cớ rồi kéo cô ấy đi ra ngoài.
Sau bài hát vừa rồi, bầu không khí trong quán pub cũng trở nên sôi động hơn.
...!Yến Kinh, nhà họ Tưởng ở Cửu Thành.
Lúc này Dương Thái Nhi đang ngồi đan áo len trên giường, cô ấy mới mang thai 2 tháng, bụng chưa quá rõ, nhưng thỉnh thoảng cô ấy đã cảm nhận được thai máy rồi.
Thế nên trong khoảng thời gian này, cô ấy đã tìm người dạy mình đan áo len để chuẩn bị cho con sau này.
Nếu không làm mẹ thì không thể hiểu được cảm giác chỉ muốn cho con những thứ tốt nhất.
"Bé cưng à, con cứ yên tâm, chắc chắn sau này bố con sẽ tới đón hai mẹ con mình, chỉ cần chúng ta vượt qua khoảng thời gian này, chắc chắn anh ấy sẽ đến!", Dương Thái Nhi xoa bụng mình, nói khẽ.
Trên mặt cô ấy tràn ngập tình yêu với con.


Có lẽ khi mang thai, người phụ nữ chỉ mong bố đứa trẻ có thể ở bên mình.
Nhưng Dương Thái Nhi cũng hiểu, có những chuyện không thể bị vạch trần vào lúc này.

Cô ấy đồng ý lấy Tưởng Minh Xuyên cũng vì muốn tìm chỗ dựa cho con.!Đương nhiên, chỗ dựa này chỉ phát huy tác dụng trước khi đứa bé ra đời.

Sau khi con cô ấy chào đời, nếu bị đưa đi làm giám định ADN thì chắc chắn sẽ lộ ngay, khi đó mẹ con họ sẽ bị mọi người chỉ trích.
Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng lại mạnh mẽ khi làm mẹ!
Tuy áp lực rất lớn, nhưng Dương Thái Nhi vẫn không định thỏa hiệp.

Cô ấy muốn chờ Mạc Phong tới đón mình, chắc chắn cô ấy sẽ làm được điều đó!
Cho dù là mười năm, hai mươi năm! Cô ấy vẫn chờ!
Kiểu gì cũng có lúc anh đến đón hai mẹ con cô ấy trước ánh nhìn của đám đông!
Két.
Cửa nhẹ nhàng mở ra.
Tưởng Minh Xuyên đã say quắc cần câu, trên cổ áo còn dính rất nhiều vết son có màu khác nhau nữa.
Tức là trước đó hắn không chỉ vui vẻ với một người phụ nữ, thậm chí hắn còn chưa kéo khóa quần.
Nhưng Dương Thái Nhi còn chẳng buồn liếc nhìn, làm gì có chuyện cô ấy quan tâm tới những việc này chứ.

Nếu một cô gái không yêu bạn, cho dù bạn ngủ với tất cả phụ nữ ở một con phố, cô ấy cũng chẳng mảy may ghen tỵ đâu.

Nhưng khi một cô gái yêu bạn, cho dù bạn chỉ nhìn lén người khác thôi thì cô ấy cũng ghen rồi.
"Sao anh lại vào đây? Ai bảo anh vào, mau đến phòng sách đi!", Dương Thái Nhi trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói.
Vì cô ấy đang mang thai nên đã đuổi Tưởng Minh Xuyên sang phòng sách, bố mẹ hắn cũng rất tán đồng, có lẽ nể tình Dương Thái Nhi đang mang thai.

Nếu biết đứa bé này không phải con của Tưởng Minh Xuyên, chẳng biết họ sẽ tức giận tới mức nào nữa.
Tưởng Minh Xuyên lảo đảo bước tới, nằm giữa giường, người nồng nặc mùi rượu: "Sao nào? Tôi không được vào phòng vợ mình chắc?"
"Anh uống rượu xong lên cơn gì thế? Trước đó chúng ta đã nói rõ rồi, tôi không quan tâm đến việc anh chơi bời ở ngoài thế nào, nhưng anh đừng làm phiền tôi, nhất là buổi tối, ngoan ngoãn ngủ ở phòng sách đi, rõ chưa?"
"Sao tôi phải làm thế? Cô biết tôi cảm thấy thế nào không? Dương Thái Nhi, cô đừng khinh người quá đáng!"
"Anh đi nói với bố mẹ anh cũng được".
"..."
Nếu bây giờ hắn đi nói với bố mẹ, có lẽ họ sẽ không quan tâm.

Bây giờ đang là lúc nhà họ Dương và nhà họ Tưởng hợp tác, những chuyện ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nhà sẽ tự động bị xem nhẹ.
Tưởng Minh Xuyên lăn một vòng trên giường, đặt tay lên bụng Dương Thái Nhi, lập tức bị cô ấy đá xuống đất.

"Cút! Tôi ghét người đàn ông khác chạm vào tôi, trừ anh ấy ra! Nếu lần sau anh còn chạm vào tôi khi chưa được tôi đồng ý, coi chừng tôi cho nhà họ Tưởng đoạn tử tuyệt tôn luôn đấy!", Dương Thái Nhi lấy một cây kéo sắc màu vàng ra khỏi ngăn kéo.
Cây kéo này không phải kéo màu vàng, mà được làm bằng vàng thật.
Đúng là xa xỉ đến cực điểm, điều buồn cười nhất là chính mẹ Tưởng Minh Xuyên đã đưa cây kéo này cho cô ấy.
Tưởng Minh Xuyên bò dậy, cười lạnh: "Ha ha, tôi chạm vào vợ tôi một cái mà còn phải hỏi ý kiến nữa à, cô nói xem có nực cười không thế?"
"Tôi không muốn tranh cãi vấn đề này với anh, mau về phòng anh đi!", Dương Thái Nhi nói, ánh mắt cô ấy bình lặng như một hồ nước đọng.
"Sau khi sinh đứa bé này, có thể sinh thêm cho tôi một đứa con gái nữa không?"
"Chỉ tôi! Tưởng Minh Xuyên! Mới có thể cho mẹ con cô hạnh phúc! Chỉ cần cô đồng ý sinh con gái cho tôi, tôi cũng sẽ coi đứa bé này như con ruột!"
"..."
Cho dù cô ấy chịu được cuộc sống lang bạt, nhưng con thì sao chứ?
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.