Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 485: Mạc Phong Cũng Bó Tay





Trong đầu cô ấy xuất hiện cảnh tượng, nhà họ Dương coi cô ấy là mối nhục, còn nhà họ Tưởng thì đuổi cô ấy đi như rác.
Những tin tức xấu liên tục xuất hiện, chỉ trong một tối, danh tiếng của nữ thần quốc dân đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Mất đi sự ủng hộ từ nhà họ Dương, không đạo diễn nào dám hợp tác với cô ấy nữa, chẳng khác gì bị cấm vận cả.

"Không...!Anh ấy sẽ về đón tôi! Chắc chắn anh ấy sẽ đón tôi! Tôi phải chờ anh ấy, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng phải chờ anh ấy!", Dương Thái Nhi bỗng cảm thấy chua xót, mắt lập tức đẫm lệ.
Tưởng Minh Xuyên vẫn cười mỉa mai: "Cô đừng mơ nữa, không chừng giờ hắn đang ăn chơi ở đâu đó rồi! Hắn dám tới đón cô ư? Yến Kinh là nơi mà hắn muốn đến thì đến, muốn đi thì đi chắc?"
"Cút!"
Dương Thái Nhi nói rồi cầm gối lên, ném thẳng về phía hắn, giận dữ quát.
Thấy cô ấy kích động như thế, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, Tưởng Minh Xuyên đành quay người rời đi.


Hắn cũng không thương đứa trẻ này, nhưng nếu nó có vấn đề gì, chắc chắn Dương Thái Nhi sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hơn nữa chuyện này cũng ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nhà.

Thật ra họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.!Cưới nhau lâu như thế rồi, Dương Thái Nhi chỉ chủ động khoác tay Tưởng Minh Xuyên khi hai nhà gặp nhau để duy trì mối quan hệ giữa hai người.
Còn lúc khác, hắn không thể chạm vào cô ấy, thậm chí ngay cả nắm tay cũng không.
"Được! Tôi đi! Nhưng cô phải hiểu rõ, giờ đứa bé đã được khoảng 2, 3 tháng rồi, cùng lắm 6 tháng nữa nó sẽ chào đời, tôi cũng muốn xem xem cô sẽ xử lý thế nào đấy!", khi đi tới cửa, Tưởng Minh Xuyên hừ lạnh.
Sau khi đứa bé này chào đời, gần như chắc chắn người trong gia tộc sẽ đưa nó tới bệnh viện để xét nghiệm máu, nhân đó kiểm tra DNA.

Những gia tộc lớn rất chú trọng tới chuyện này, khi đó, người nhà họ Tưởng cũng sẽ có mặt ở bệnh viện để đối chiếu DNA.
Nếu biết đứa bé này không phải con của Tưởng Minh Xuyên, cả nhà họ Tưởng sẽ không bỏ qua cho cô ấy.
Người Dương Thái Nhi mềm nhũn, nằm nhoài ra giường, cô ấy khẽ thở dài, xoa bụng mình, nói nhỏ: "Con yên tâm, chỉ cần mẹ còn ở đây thì sẽ không để ai ức hiếp con hết! Chắc chắn không!"
Nhưng những gì mà Tưởng Minh Xuyên nói cũng là nỗi lo của cô ấy, hoặc cô ấy phải đi với Mạc Phong trước khi đứa bé này chào đời, nhưng với thực lực của anh bây giờ, anh không thể bảo vệ hai mẹ con cô ấy.
Nếu cô ấy cho con theo họ Tưởng, về sau nhắc lại những chuyện này, chắc chắn sẽ khiến đứa bé tổn thương lần thứ hai.
Đêm hôm đó, Dương Thái Nhi mất ngủ.

Cô ấy rất muốn gọi điện cho Mạc Phong, tự đương đầu với mọi chuyện mệt mỏi quá.

...
Lúc này, ở Nam Đô.
Bạch Như Nguyệt đang kéo Mạc Phong đi dạo chợ đêm, giờ cô ấy đâu giống người phụ nữ nắm giữ kinh tế phía Nam chứ, chỉ trông như một cô gái bình thường.
Khi ở bên cô ấy, Mạc Phong cảm thấy mình như lớn tuổi hơn, dường như Bạch Như Nguyệt chỉ mới 18 tuổi.
Cô ấy ưng một chiếc vòng tay được bán ở lề đường, nằng nặc đòi mặc cả với người ta.
"Chú à, chú bán cho cháu với giá 60 tệ thôi nhé!"
Người bán hàng rong nói với vẻ khó xử: "Trời, cô giỏi mặc cả thật đấy, chưa gì đã đòi giảm một nửa giá, ai mà chịu nổi? Ít nhất phải 100 tệ!"
"Cháu thấy thứ này rất đẹp nên mới mua, nhưng 100 tệ thì đắt quá, hơn nữa cháu chỉ còn bảy mấy tệ mà thôi, lát nữa cháu phải tốn mười mấy tệ để bắt xe về.

Lần sau cháu sẽ giới thiệu bạn đến mua ở chỗ chú!", Bạch Như Nguyệt bĩu môi, giả vờ đáng yêu.
Mạc Phong cũng bó tay.
Đối với nhà họ Bạch, một trăm tệ chẳng là gì, có lẽ một bữa cơm của họ đã tốn hơn nghìn tệ rồi, sao phải đứng đây mặc cả từng đồng với người bán hàng rong chứ.
Quả nhiên cho dù có nhiều tiền đến mấy, phụ nữ vẫn không thay đổi được sở thích mặc cả, chắc đây là bản năng của họ!

"Ôi tôi nói này, cô mặc cả ghê quá đấy, đúng là...!Mà cô trông giống ngôi sao thật", người bán hàng rong nói rồi nghiêng đầu quan sát Bạch Như Nguyệt.
Có lẽ ông ấy từng thấy cô ấy trên báo, nhưng ông ấy không ngờ, người phụ nữ tài giỏi bậc nhất Nam Đô, sở hữu khối tài sản lên đến chục tỷ lại đang đứng đây, cò kè mặc cả chỉ vì mười mấy tệ.
Mạc Phong bật cười: "Có phải chú thấy cô ấy giống ngôi sao Bạch Như Nguyệt hay xuất hiện trên báo không?"
"..."
Từ nhỏ anh đã sống ở tầng đáy xã hội, đương nhiên cũng hiểu rõ chuyện đời, có lẽ khi Bạch Như Nguyệt đến đây chơi thì sẽ được gọi là trải nghiệm cuộc sống, nhưng những người bán hàng rong kia thì đang phải cố gắng mưu sinh.
Họ cũng không mong ước xa vời, chỉ cần kiếm đủ tiền để sống qua ngày là được.
Hình như Bạch Như Nguyệt cũng nghĩ đến chuyện gì đó, dang tay ra đón gió: "Cậu biết không? Thật ra cho dù tôi cố gắng đến mấy thì cũng không thể giúp tất cả mọi người được sống tốt! Kiểu gì trên đời này cũng có người nghèo, tôi đã cố gắng lắm rồi!"
"Chuyện này cũng không trách cô được, nếu mọi người đều giàu thì ai đi làm chứ? Nếu giúp tất cả mọi người trở nên giàu có, chẳng những cô không giúp họ mà còn trở thành kẻ tội đồ, khiến nền kinh tế bị đình trệ! Thế nên suy nghĩ mong mọi người đều giàu của cô không thể thực hiện được đâu, bằng không xã hội sẽ loạn mất!", Mạc Phong nhún vai, khẽ cười.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.