Nói xong ông ta đưa ra một tờ giấy.
Mạc Phong vô thức liên tưởng, mẹ kiếp, không phải là thư tình đấy chứ?
Lẽ nào sức quyến rũ của anh có thể hạ gục cả đàn ông sao? Tội lỗi, tội lỗi quá!
Anh mở ra nhìn thì chỉ thấy một số điện thoại, hơn nữa chỉ có sáu số, nhìn không giống số điện thoại bàn cũng không giống số điện thoại di động.
“Đây là…số điện thoại à? Sao lại chỉ có sáu số?”, Mạc Phong hỏi với vẻ khó hiểu.
Long Hưng Điền chắp tay sau lưng cười lớn tiếng: “Đây là số điện thoại cá nhân của cô Bạch.
Chỉ có không quá ba người biết được số điện thoại của cô.
Một người là mẹ cô, một người là em trai và một người nữa là cậu! Xem ra cô Bạch rất coi trọng cậu.
Bao năm trôi qua, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy để tâm tới một người đàn ông như vậy đấy”.
“Đừng nói linh tinh, tôi và Bạch Như Nguyệt chỉ là bạn bè.
Hơn nữa, người ta là người phụ nữ ở thế giới khác, tôi chỉ là một người dân thấp cổ bé họng.
Nếu không vì chữa bệnh cho em trai cô ấy thì có khi còn không có mối nhân duyên này.
Cô ấy đang trả nợ ân tình thôi.
Phải rồi, số điện thoại này có đáng tin không, nếu gặp sự cố gì thì gọi cho cô ấy là được hả?”
“…”
Long Hưng Điền vẫn chắp tay cười xùy.
Ông ta không nói gì, chỉ quay người bước lên xe.
Để lại một mình Mạc Phong đứng ngây người.
Chỉ có ba người biết số điện thoại này thì chứng tỏ anh cũng có chỗ đứng trong lòng cô ấy.
Nói tóm lại là anh sẽ lưu số điện thoại này vào trong máy, không chừng có lúc cần dùng đến.!Những chuyện khác không nói chứ Bạch Như Nguyệt ở phương Nam thì có lẽ ai ai cũng biết.
Nếu sau này anh có chuyện cần giúp đỡ thật thì có thể gọi điện nhờ người ta giải quyết giúp.
Sau khi tới sân bay lấy vé, anh bèn tới phòng chờ.
Sáu giờ ba mươi phút ở Nam Đô.
Tại tòa cao ốc hơn một trăm tầng, nơi ánh nắng xuyên qua các đám mây chiếu rọi vào khiến cho lớp kính cửa trở nên long lanh, lấp lánh có một người đang ngồi trong phòng làm việc.
Có thể người khác còn đang ngủ nhưng Bạch Như Nguyệt đã ngồi vào vị trí của mình.
Điều đáng sợ không phải là cô ấy dậy sớm mà là một người tài giỏi hơn bạn cả nghìn lần như cô ấy còn nỗ lực hơn bạn gấp trăm lần.
Rất nhiều người phàn nàn rằng ông trời không công bằng, tại sao bản thân lại không có được cuộc sống như vậy.
Nhưng có khi nào họ tự hỏi, những nỗ lực mà bạn bỏ ra có đủ đáp ứng cho tương lai mà họ mong muốn không? Khi bạn còn ngủ một cách lười biếng ở trên giường, khi bạn chơi game vào cuối tuần, khi bạn đang yêu đương thì những người ưu tú hơn bạn vẫn dốc hết sức làm việc để tự tạo cho họ một tương lai mà họ mong muốn.
Tới công ty đi làm vào lúc sáu rưỡi sáng đã trở thành thói quen của cô.
Cô rất thích hưởng thụ thành phố vào sáng sớm khi nhiều nơi vẫn còn say trong giấc ngủ.
Cô cầm ly café đứng ở tòa cao ốc cao một trăm mười ta tầng nhìn xuống toàn bộ thành phố Nam Đô.
Từ đây cô có thể nhìn thấy rõ sông Hoài từ phía Nam chảy chầm chậm về phía Bắc, vòng vèo giống như một vòng luân hồi.
Cộc cộc cộc!
Lúc này, có tiếng gõ cửa vọng vào.
“Vào đi!”, Bạch Như Nguyệt điềm đạm lên tiếng.
Cánh cửa khẽ mở ra, Long Hưng Điền từ ngoài bước vào: “Thưa cô, người đã đi rồi”.
“Có bị thương không!”
“Không cô! Đám thuộc hạ của cậu Tư Đồ không phải là đối thủ của cậu ta, không những không bị thương mà còn sỉ nhục đám người kia một phen!”
Nghe thấy vậy, Bạch Như Nguyệt khẽ mỉm cười.
Có lẽ cô đã sớm đoán ra được kết cục đó.
“Giống như những gì tôi đoán.
Gã đó đúng là người không thể bắt nạt.
Tư Đồ Yên bị hạ gục trong tay cậu ấy chắc chắn sẽ nhớ mối thù này.
Mà người còn ở Nam Đô chứ?”
Long Hưng Điền chắp tay cúi đầu: “Đúng vậy! Đúng là còn ở Nam Đô, hình như là trong chùa Bạch Mã ở phía Bắc thành phố!”
“Chùa Bạch Mã sao? Tới đó làm gì?”
“…”
Tại chùa Bạch Mã thuộc phía Bắc thành phố Nam Đô.
Ngôi chùa này đã có lịch sử hàng nghìn năm.
Khi thành phố Nam Đô được hình thành thì đã có chùa Bạch Mã, những người chụ trì bên trong không biết đã thay đổi bao nhiêu thế hệ.
Đừng thấy ngôi chùa nhỏ mà coi thường.
Vì ngôi chùa này không giống với những ngôi chùa khác.
Bên trong nơi đây chỉ có một vị hòa thượng.
Hơn nữa người này vừa là tăng ni quét sân vừa là người chụ trì.
Cả ngôi chùa chỉ có một mình vị hòa thượng này.
Trước giờ người này rất ít nói nhưng hương hỏa trong chùa thì luôn được thắp đốt.
“Có lẽ đây chính là số mệnh.
Nếu ai có thể phá bỏ được ba mươi sáu sát tinh này thì sự việc sẽ kết thúc.
Nếu không ai phá bỏ được thì cô ấy sẽ là người cô độc suốt đời
“…”
Đây là những lời khi đó vị hòa thượng vô danh đã nói.
Nói xong ông ta bèn cầm hai cái bánh bao rời đi.
Sự việc được truyền ra ngoài, từ đó danh tiếng của Bạch Như Nguyệt càng lúc càng vang xa.
Danh tiếng của vị hòa thượng cũng lên như diều gặp gió.
Người tới chùa Bạch Mã ngày một đông hơn.
.