Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 490: Hòa Thượng Vô Danh





Dần dần bên ngoài cũng đồn đại rằng Bạch Như Nguyệt xinh đẹp, giỏi giang thật nhưng sát chồng!
Thực ra đúng là như vậy.

Nhà họ Bạch vừa muốn giữ vững vận khí của gia tộc lại vừa muốn tìm cho cô một đối tượng.
Vì dù Bạch Như Nguyệt còn trẻ trung xinh đẹp và có vô số người theo đuổi thật nhưng tuổi càng cao thì những người theo đuổi cô cũng ít dần.

Trước bốn mươi tuổi may ra cô vẫn có cả đám đàn ông nâng như nâng trứng.

Nhưng tới sáu mươi tuổi thì sao?
Tới khi đó mà con cái vẫn chưa có thì có phải là đồng nghĩa với việc cô đơn cả đời không? Khi đó việc tạo ra sản nghiệp hàng trăm năm cho nhà họ Bạch cùng lắm cũng chỉ được ghi chép lại trong sách lịch sử mà thôi.
Dù sao một người phụ nữ dẫn dắt cả một nền kinh tế nước Hoa Hạ, tạo dựng nền tảng phát triển với tốc độ nhanh như vậy thì chắc chắn được đưa vào sách giáo khoa lịch sử.
Thế nhưng cuối cùng phải sống cô độc cả đời thì hơn cả sự khâm phục chính là sự tiếc nuối dành cho cô.
Mặc dù hiện tại Bạch Như Nguyệt mới hai mươi lăm tuổi nhưng cô đã mơ hồ cảm thấy quẻ bói của vị hòa thượng vô danh về nửa đời sau của mình khá đúng.

Còn việc Tư Đồ Yên muốn kết thông gia với nhà họ Bạch có lẽ vì anh ta có mục đích khác.


Trong chùa Bạch Mã ở phía Bắc, một vị hòa thượng mặc áo dài màu xám đang quét dọn vệ sinh sân chùa, nhìn ông ta đã tầm bảy mươi tuổi.
Tư Đồ Yên sải bước đi vào.

Anh ta nháy mắt với đám người phía sau kêu họ đi thắp hương toàn bộ các nơi.!Hương cũng là loại đắt nhất trên thị trường.

Anh ta kêu người thắp toàn bộ chín lư hương trong chùa và nổ pháo đì đoàng cả nửa tiếng đồng hồ.
Quả đúng là hương hỏa thịnh vượng, toàn bộ được thay bằng những thứ tốt nhất.
Nhưng vị hòa thượng vẫn cứ quét sân chẳng buồn ngẩng đầu.
“Đại sư, chúng tôi cũng đã đốt pháo thắp hương rồi, có thể nói chuyện được không?”, Tư Đồ Yên chắp tay nói với vẻ cung kính.
Thực ra người bình thường đều biết vị hòa thượng vô danh này chính là trụ trì của chùa Bạch Mã.

Vì ở đây chỉ có một mình ông ta.
“Đốt nhiều nén hương nữa cũng vô ích thôi!”, vị hòa thượng vô danh lắc đầu khẽ nói.
Tư Đồ Yên sốt ruột như muốn phát điên.

Từ xa xôi nghìn dặm tới đây với mục đích là muốn tìm trụ trì của chùa Bạch Mã này, nếu mà cứ thế đi về thì có khác gì công cốc.
Anh ta sốt ruột gặng hỏi: “Vậy…làm thế nào mới được coi là bày tỏ lòng thành đây?”
“Thắp ba nén hương, từ cửa đi vào lạy ba cái, dập đầu chín cái rồi quỳ trước tượng Phật.

Chỉ cần cậu có thể thắp được hương một cách thuận lợi thì tôi sẽ nói cho cậu biết chuyện mà cậu muốn biết! Nếu không thì xin mời đi về!”
“…”
Nói xong vị hòa thượng vô danh lại tiếp tục quét sân và mặc kệ anh ta.
Tư Đồ Yên chìm trong suy tư.

Đám đàn em đứng bên cạnh cảm thấy không cam tâm bèn sốt sắng: “Ông già này, ông có biết cậu chủ nhà chúng tôi là ai không? Tới hỏi chuyện là vinh dự cho ông mà còn bày đặt à? Tôi thấy ông muốn ăn đòn rồi đấy! Không đánh thì không biết điều phải không!”
Rầm!
Vị hòa thượng vô danh quét ngang cán chổi trong tay, đập trúng đầu gối của tên kia khiến hắn quỳ phụp xuống.
“Cửa Phật là nơi các người thích ngông thì ngông sao! Cút!”
Nói xong ông ta lại tiếp tục quét sân.

“Tôi là người xuất gia, đã nhìn thấu hồng trần và rút khỏi giang hồ, đúng đúng sai sai trên thế gian này không còn liên quan tới tôi nữa.

Dù có là thiên tử hạ phàm mà không thành tâm thì tôi cũng đối đãi như vậy chứ đừng nói là nhà họ Tư Đồ”.
Tư Đồ Yên đứng bên cạnh bỗng run rẩy.

Rõ ràng đối phương đã sớm biết lai lịch của anh ta nhưng vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, đủ để thấy vị hòa thượng này không coi nhà Tư Đồ ra gì.
“Mang hương tới đây!”, anh ta trầm giọng.
Một tên đàn em cầm ba nén hương tới.

Tư Đồ Yên từ cửa đi vào lạy ba lạy, dập đầu chín cái và tiến dần vào sảnh lớn.

Cứ một lần lạy là ba lần dập đầu.
Vừa hay tới trước tượng Phật là đủ ba lần lạy chín lần dập đầu.

Anh ta đốt hương cắm vào lư.
“Đại sư, tôi đã châm hương rồi!”, Tư Đồ Yên kích động nói.
Vị hòa thượng vô danh chỉ cười xùy: “Cậu nhìn kỹ xem!”
Khi anh ta quay đầu lại thì cây hương bị đứt gãy, hơn nữa chỗ bị gãy chính là chỗ vừa mới bùng cháy.
“Sao lại như vậy chứ! Lẽ nào tôi thật sự không có duyên với cửa Phật sao?”, Tư Đồ Yên kinh ngạc hô lên.
Nhưng anh ta vẫn không từ bỏ, vẫn cầm ba cây hương đi từ ngoài vào với ba lần lạy và chín lần dập đầu.


Kết quả vẫn như thế, không đốt cháy được hương.

Dù có châm được thì cũng ngay lập tức bị đứt gãy.
Thử mười mấy lần vẫn thất bại.
Tư Đồ Yên cúi đầu thở dài đầy thất vọng: “Đại sư…tôi thật sự không có duyên với nhà Phật rồi!”
“Trong lòng quá nhiều chấp niệm, thì Phật làm sao giúp cậu được? Cát bụi trở về với cát bụi, có những thứ có thể sở hữu, cũng có những thứ không thể cưỡng cầu!”, vị hòa thượng vô danh dựng chổi vào tường khẽ thở dài.
“Vâng vâng vâng…”, tên đàn em vội vàng cúi mình xin lỗi.
Sau đó Tư Đồ Yên chào vị hòa thượng vô danh, dẫn người xuống núi rồi lại trèo lên ngọn núi đối diện.
Núi ở đây rất kỳ lạ, năm ngọn núi uốn lượn giống như bàn tay năm ngón của con người.

Nhưng không phải ngọn núi nào cũng có chùa, chỉ có chùa Bạch Mã và chùa Huyền Thiên cũ nát ở đối diện mà thôi.
22 người đã xem
Thích
Bình luận.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.