Nghe thấy vậy, Tống Tư Tư tối mặt: “Bố, bố nói hôm nay anh ấy…”
“Chắc chắn sẽ chết!”, Tống Khánh Phong nhả ra từng từ.
Sau đó nhìn con gái khẽ nói: “Cậu ta chưa làm gì con chứ? Không dùng bùa chú gì với con đúng không?”
Cô nhếch miệng cười: “Dùng rồi ạ!”
“Hả? Dùng bùa gì, bố sẽ cho người hóa giải ngay lập tức!”
“Bùa tâm ạ!”
“…”
Nói xong cô bé sải bước đi vào trong linh đường, để lại Tống Khánh Phong lầm bầm nhìn theo bóng lưng cô con gái rời đi: “Bùa tâm sao?”
Có lẽ ông ta không hiểu ý của con gái mình là gì nhưng vẫn nhanh chóng chạy theo.
Con cháu của ba nhánh nhà họ Tống có tới cả trăm người.
Tất cả đều quỳ trước di ảnh của ông cụ và vái lạy lần cuối cùng.
Sau quy trình này là có thể xuất quan hạ huyệt được.
“Con cháu nhà Tống Thị, quỳ lạy!”, một đại sư phong thủy đầu tóc có phần rối bời cầm một cây phất trần khẽ giơ lên.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống dập đầu lạy ông cụ.
Sau đó ông thầy kia lại phất phất trần lần thứ hai: “Lạy lần thứ hai!Lạy vạn tông!”
Mọi người dập đầu thêm một lần nữa.
“Lạy lần thứ ba, khởi quan! Người sống tránh ra!”
Tất cả mọi người đều đứng sang hai bên.
Một bộ phận phụ trách rải tiền giấy, có tám người đàn ông lực lưỡng nâng quan tài lên.
Họ đưa quan tài ra khỏi linh đường.
Người chết trong đất liền sẽ hỏa táng nhưng nghe nói ở vùng duyên hải có thể không cần phải vậy, họ có thể chôn dưới đất hoặc chôn dưới nước.
Khi chiếc quan tài được đưa ra khỏi linh đường, chưa rời khỏi sân thì từ vị trí cách cửa nhà tầm mấy mét, đột nhiên…
Bụp…!
Sợi dây to bằng ngón tay cái bị đứt thành tám đoạn.
Những người có mặt sợ hết hồn.
Đang yên đang lành sao quan tài lại bị rơi xuống chứ.
Toàn bộ dây đều là dây mới.
Đối với tám người đàn ông lực lưỡng thì sợi dây này có thể nhấc được tận hai quan tài chứ đừng nói là một.
“Tìm sợi dây khác! Ai mua vậy? Sao không chắc chút nào hết?”, Tống Thanh Sơn thấy vậy thì sầm mặt quát tháo.
Lập tức có người chạy ra ngoài.
Một lúc sau mang vào mấy sợi dây vừa to vừa chắc.
“Đây là sợi dây có đườg kính lớn, có thể chịu được trọng lượng hơn bốn trăm kilogram!”, một người đàn ông trung niên thở hổn hển từ ngoài chạy vào.
Họ lại buộc sợi dây mới vào quan tài.
Sau khi đã buộc chắc, Tống Thanh Sơn khẽ gật đầu: “Nâng lên!”
Cùng với tiếng hô của ông ta, chiếc quan tài từ từ rời khỏi mặt đất.
Nhưng chưa đi được bao nhiêu thì một âm thanh nặng nề lại vang lên.
Ầm!
Bụp!
Sợi dây chắc nịch lại bị đứt thành mấy đoạn.
“Hả! Lại đứt nữa rồi sao!”, Tống Thanh Sơn kinh hãi hô lên.
Ông ta lại cho người đi tìm vài sợi dây nữa, nhưng dù sợi dây có to chắc đến đâu thì đều bị đứt thành nhiều đoạn.
Những người xung quanh bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Một người đàn ông trung niên lau mồ hôi trán, trầm giọng nói: “Ông chủ, giờ phải làm sao? Không đưa quan tài đi được, là không may mắn!”
“Sao tôi biết được! Bất luận thế nào hôm nay cũng phải đưa quan tài ra ngoài, dùng dây sắt đi! Tìm một sợi dây sắt to một chút.
Tôi không tin là không nhấc đi được!’, Tống Thanh Sơn đanh mặt nói.
Không đưa được quan tài ra ngoài, đây là việc lần đầu tiên xảy ra.
Nếu dây chằng không được thì dùng dây sắt.
Ông ta không tin tới dây sắt cũng bị tuột ra.
Lúc này thầy phong thủy bước tới khẽ nói: “Còn nửa tiếng nữa là qua giờ hoàng đạo, giờ hoàng đạo tiếp theo là ngày mười lăm tháng này!”
“Hôm nay mới mồng hai.
Nếu bỏ lỡ thì chẳng phải sẽ phải đợi gần nửa tháng nữa sao?”, Tống Thanh Sơn sầm mặt tức giận nói.
Ông ta có thể đợi nhưng ông cụ Lục có thể đợi không? Hơn nữa có nhà ai mà để người chết trong nhà gần hai mươi ngày đâu.
Nếu nửa tháng nữa vẫn không đưa ra được thì lại phải đợi tiếp hay sao?
Nghĩ vậy Tống Thanh Sơn cho rằng bất luận thế nào cũng phải đưa được quan tài đi chôn trong ngày hôm nay.
Một lát sau người đàn ông trung niên kia mang vào một cuộn dây sắt.
Mỗi một khoe sắt to cỡ nắm đấm người trưởng thành.
Đừng nói là nâng quan tài, nâng một con voi to cũng còn được nữa là.
“Buộc vào! Tôi không tin như thế này rồi mà không nhấc đi được!”, rõ ràng là Tống Thanh Sơn đang sốt ruột lắm: “Tốc độ nhanh lên!”
Tám người đàn ông lực lưỡng được phân công lập tức vòng sợi dây vào quan tài.
Sau khi kiểm tra không còn sai sót gì họ mới từ từ nâng quan tài lên.
Rõ ràng là quan tài không quá nặng nhưng tám người đàn ông lực lưỡng lại rất chật vật, cứ như mỗi bước chân đều trở nên vô cùng khó khăn vậy.
“Nhanh lên! Tới cửa rồi! Nhanh lên, chưa ăn cơm sao mấy người này?”
Họ sắp đi tới cửa thì bỗng nhiên…
Rầm!
Sợi dây sắt to như vậy mà vẫn bị đứt, hơn nữa tất cả tám người đàn ông đều ngã ra đất.
“Chuyện gì vậy? Sợi dây xích to như vậy mà cũng không nhấc nổi quan tài sao? Một lũ ăn hại!”
Tống Thanh Sơn tức giận chửi bới, rõ ràng là ông ta đang sốt ruột lắm rồi.
“Quan tài rơi xuống không chịu đi, vậy thì người chết vẫn còn tâm nguyện rồi!”
Lúc này có một người đàn ông mặc áo dài màu trắng đang ngồi trên mái nhà lên tiếng.
Mạc Phong nhìn thấy người này bèn phụt cười: “Ôi trời, cha nội này ăn mặc thành ra thế này cơ à!”
Người tới không phải ai khác mà chính là Trương Phong.
Thế nhưng hắn ăn mặc hết sức kỳ lạ, áo dài màu trắng khói giống như người tri thức trong thời cổ đại, có phần nho nhã.
“Cậu là ai! Trèo cao như vậy làm gì?", Tống Khánh Phong trừng mắt tức giận lên tiếng.
Trương Phong làm bộ phất ống tay: “Tôi là đạo sĩ tông Long Hổ của Mao Sơn, thấy quan tài không chịu đi nên tới xem!”
Khi hắn định nhảy xuống thì chẳng may chân trái giẫm phải ống tay áo khiến hắn ngã sõng soài.
Rầm.
Cú ngã khiến hắn bị sưng mũi vêu má, thậm chí suýt nữa còn chúi đầu vào chậu hoa.
Không chỉ hắn cảm thấy mất mặt mà đến ngay cả Mạc Phong cũng hết chịu nổi.
May mà tên này không đi cùng anh lúc tới đây, nếu không, thật không biết giấu mặt vào đâu.
Sao lần nào xuất hiện cũng với cách thức ngu độn thế không biết.
Lần trước khi ở trên cầu, Trương Phong lao ra định giúp anh, kết quả chân nam đã chân chiêu ngã dúi xuống như chó đớp cứt.
Nhưng may là lần trước không có nhiều người trên cầu, cũng chỉ có bốn, năm người.
Vốn dĩ không nên vạch áo cho người xem lưng.
Thế nhưng lần này, mẹ kiếp, có hàng trăm người ở đây nhìn chăm chăm vào Trương Phong như nhìn một con khỉ đột!.