Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 518: Không Thể Ghi Vào Được!





Lúc này Trương Phong ngồi dậy.

Chậu hoa trên đầu đổ ụp xuống, đất rơi đầy người hắn.

“Ông nội nó chứ, suýt nữa thì tắt thở!”
Sau khi đập vỡ bình hoa, Trương Phong chậm rãi đứng dậy đi tới trước quan tài.

Tống Thanh Sơn nhìn hắn từ đầu tới chân và nói với vẻ tức giận: “Mẹ kiếp! Cậu là ai? Ai cho cậu trèo cao như vậy? Mau cút đi!”
Tâm trang ông ta lúc này đang bực bội.

Quan tài không nhấc lên được chắc chắn có nguyên nhân.

Giờ hoàng đạo sắp trôi qua, nếu không nhấc đi được thì không thể chôn sao?
“Tôi nói cho ông biết.

Nếu không có tôi thì chắc chắn hôm nay các người sẽ không thể nhấc nổi quan tài ra khỏi nhà đâu!”, Trương Phong khoanh tay trầm giọng.

Đại sư phong thủy khi nãy bước lên nhìn hắn từ đầu tới chân: “Cậu là đạo sĩ! Đạo sĩ của tông Long Hổ à?”
“Chính xác!”, hắn gật đầu đầy tự hào.

Tông Long Hổ của phái Mao Sơn là một môn phái nổi tiếng trong tất cả các môn phái của Đạo gia.

Trong đó có rất nhiều môn phái nhỏ tách ra từ những cao thủ của môn phái này.

Phần lớn họ tách ra tự lập môn hộ, nhưng vẫn thuộc về phái Mao Sơn.

Vì vậy hiện tại Mao Sơn được chia thành bảy mười hai phái.


“Tào lao! Có biết tông Long Hổ là nơi như thế nào không? Sao có thể có một đạo sĩ ít tuổi như cậu được! Đừng có mượn danh tông Long Hổ đi lừa gạt người khác, như vậy không chỉ làm băng hoại danh tiếng của tông hội mà còn băng hoại danh tiếng của cả phái Mao Sơn!”, ông ta chỉ vào hắn quát lên.

Nhưng Trương Phong không thèm quan tâm.

Hắn đi tới trước quan tài: “Ông cụ có tâm nguyện chưa hoàn thành nên không chịu ra đi.

Hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông ấy thì chắc chắn ông ấy sẽ chịu đi thôi”.

“Tâm nguyện sao? Bố tôi vẫn còn tâm nguyện gì sao?”, Tống Thanh Sơn nói với vẻ nghi ngờ.

Ông thầy phong thủy cười lạnh lùng:"Ông chủ Tống tin lời của thằng nhóc này thật sao? Tôi chưa từng gặp đạo sĩ nào trẻ tuổi như vậy.

Hơn nữa không phải người nào cũng được tông Long Hổ chọn lựa.

Với tuổi của cậu, nếu nói là đi nhặt củi gánh nước trong tông Long Hổ thì tôi còn tin, chứ nói là có bản lĩnh thì không đời nào! Tôi chỉ học phong thủy mà còn phải làm việc lặt vặt hai năm thầy tôi mới chịu dạy cho tôi đấy!”
“Người người khác nhau, ông ngu đần quá thì không thể trách người khác được!”, Trương Phong nhún vai cười lạnh lùng.

“Cậu…”
Ông thầy phong thủy tức giận giậm chân: “Được lắm! Tôi muốn xem xem cậu sẽ lừa gạt người khác như thế nào!”
Mạc Phong ngồi trong sân nghịch ngợm chứ không nói gì.

Anh cũng muốn xem xem rốt cuộc Trương Phong sẽ giở trò gì.

Chỉ thấy hắn lấy từ trong túi ra một tầm bùa giấy.

“Hợp nhất thuận gió thanh, tiếng chim hót văng vẳng, thần quỷ cùng bận rộn, nhất tuế hoàng thổ định tàn dương! Dẫn hồn!”
Tất cả đều nhìn chăm chăm vào Trương Phong.

Bỗng nhiên một cơn gió lạnh nổi lên trong sân.

Hắn sà vào quan tài nhìn kỹ động tĩnh bên trong.

Sau khoảng một phút thì…
“Xin hỏi…có cô Tống Thi Vũ ở đây không?”, Trương Phong nhìn xung quanh và hỏi.

Một lúc sau có một cô gái với dáng vẻ gầy gò, tiều tụy bước ra.

Tống Thi Vũ khẽ đáp lại: “Là tôi..."
Lúc còn ở Giang Hải, Trương Phong ở trong khách sạn nên có thể coi như đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Sau khi thấy Tống Thi Vũ, hắn lại quay qua nhìn quan tài và khẽ nói: “Ông cụ! Ông muốn tìm cô ấy phải không? Nếu đúng là như vậy thì hãy cho rung quan tài đi!”
Quả nhiên!
Chiếc quan tài bỗng rung lắc.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả mọi người đều hết hồn.

“Anh…anh cả! Quan tài đang động đậy kìa! Đang động đậy!”, Tống Vạn Sơn chỉ vào quan tài, kinh hãi hô lên.


Tống Thanh Sơn đẩy ông ta ra, tức giận nói: “Anh thấy! Anh có bị mù đâu! Xem ra đúng là bố còn lời muốn nhắn nhủ thật rồi!”
Trương Phong lại nằm sạp xuống quan tài như đang lắng nghe điều gì đó.

Một lúc sau hắn mới quay đầu lại khẽ thở dài: “Mong muốn của ông cụ đó là Tống Thi Vũ được chính thức có tên trong gia phả nhà họ Tống, chỉ cần đồng ý chuyện này thì ông ấy có thể yên tâm ra đi!”
Thực ra bao năm trôi qua nhưng Tống Thi Vũ và mẹ vẫn phải mang hộ khẩu riêng.

Dù cô mang họ Tống nhưng lại không được lưu vào gia phả của dòng tộc, điều đó có nghĩa sau này có chết thì cô cũng sẽ không có bài vị trong từ đường nhà họ Tống.

“Cậu nói cái gì? Ghi con bé vào gia phả sao?”, Tống Thanh Sơn kinh hãi hô lên.

Trương Phong quay lại trừng mắt với ông ta: “Ghi vào gia phả mà khó đến thế sao?”
Lúc này một người phụ nữ trung niên bước ra với vẻ tức giận: “Một đứa con hoang, dựa vào cái gì mà được ghi vào gia phả.

Tôi không đồng ý!”
Rầm rầm rầm!
Chiếc quan tài rung lắc mãnh liệt khiến đám đông cảm thấy ớn lạnh.

Lẽ nào bên trong là người sống? Chứ không phải là người chết sao?
“Nhìn đi! Các người không ghi cô ấy vào gia phả nhà họ Tống thì cả đời này ông cụ cũng không yên lòng được.

Quan tài này cũng đừng mong mang ra khỏi cửa được!’, Trương Phong ghì giọng.

Tống Thanh Sơn sầm mặt: “Có phải chỉ cần ghi vào gia phả là được đúng không?”
“Đúng vậy! Trước khi chết ông cụ chỉ có một tâm nguyện.

Mọi người tự xem mà xử lý đi.

Rốt cuộc các người muốn ông cụ được yên vị hay là muốn chết không thể nhắm mắt?”
“Được! Vậy ghi tên của Tống Thi Vũ vào gia phả!”
“…”
Lúc này có người vui có người buồn.

Ví dụ như Tống Vạn Sơn.

Ông ta vô cùng vui mừng.


Cuối cùng thì con gái của ông ta không cần sống ở những nơi tối tăm, ẩm thấp nữa rồi.

Chỉ cần vào được gia phả là cô cũng sẽ có được một phần tài sản của nhà họ Tống.

Hàng năm sẽ được chia lãi theo tỉ lệ, đây chính là lợi ích của việc được ghi vào gia phả.

Giống như hoàng thân quốc thích thời cổ đại cũng vậy.

Dựa vào vị trí của mình sẽ nhận được bổng lộc tương ứng, dù không làm gì thì cũng có thể ngồi không mà hưởng thụ.

“Anh cả! Không thể ghi vào được! Sao có thể để một đứa con hoang ghi vào gia phả chứ?”, người đàn bà trung niên tức giận gầm lên.

Nhưng Tống Thanh Sơn chỉ tối sầm mặt: “Không được cũng phải được! Từ ngày mai, Tống Thi Vũ sẽ được ghi vào gia phả của nhà họ Tống!”
“Ông nói thật không?”, Trương Phong nhìn ông ta khẽ cười: “Tôi nói cho ông biết, tuyệt đối đừng giở trò.

Nếu khiến ông cụ tức giận thì ông ấy sẽ quay về đòi mạng ông ngay trong đêm đấy!”
“Không dám! Những thứ khác không dám đảm bảo, còn việc ghi Tống Thi Vũ vào gia phả thì tôi vẫn có quyền thực hiện!”
“…”
Trương Phong nói nhỏ vài câu với cỗ quan tài, sau đó quay đầu nhìn đám đông: “Được rồi, cầm dây nhấc quan tài lên!”
Nghe thấy vậy, Tống Thanh Sơn lập tức kêu người mang dây tới.

Sau khi buộc xong xuôi, Trương Phong cầm một tấm bùa giấy vứt về phía quan tài: “Cát bụi trở về với cát bụi, một đời yên vị, ông cụ! Hãy yên tâm lên đường nhé!”
Vừa dứt lời thì cỗ quan tài được nhấc lên.

Lần này dây không còn bị đứt nữa mà cỗ quan tài được đưa ra khỏi sân một cách hết sức thuận lợi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.