Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 711: Anh Định Làm Thế Nào





Mạc Phong bước lên phía trước, rút ra ba cây hương, sau đó quỳ trước linh đường ông cụ Tô khấn: "Ông à! Cháu đến rồi đây!"
Rất nhiều người nhìn thấy Mạc Phong thì mặt lập tức biến sắc.

Nhưng đây không phải địa bàn của bọn họ mà là nhà họ Tô, hơn nữa lúc này người ta đến thắp nén hương cũng là hợp tình hợp lý.

Mặc dù rất nhiều kẻ không muốn Mạc Phong xuất hiện ở đây, nhưng cũng không thể làm gì ngoài việc tỏ thái độ!
Bởi vì bọn họ không muốn Mạc Phong nhúng tay vào việc của tông hội Thiên Long.

Tông chủ đã qua đời, đương nhiên sẽ phải có người mới lên thay.

Không biết ai đã phong cho Mạc Phong cái danh người đứng đầu Giang Hải, nếu anh muốn đứng ra vặn vẹo hội Thiên Long này thì làm gì có ai cản được?
Sau khi thắp hương và lễ bái trước linh đường của ông cụ Tô, Mạc Phong đi về phía Tô Nguyệt.

"Tôi muốn xem di thể của ông nội cô có được không?", Mạc Phong nói thầm vào tai Tô Nguyệt.

Cô cau mày lại, đôi mắt đỏ hoe nghi hoặc nhìn anh hỏi: "Tại sao?"
"Bởi tôi nghi ngờ ông nội cô ra đi quá nhanh, như lời cô nói thì bệnh tình của ông ấy đột nhiên trở nặng sau khi tôi đi khỏi không lâu.


Như vậy không đáng nghi hay sao? Tôi nghi ngờ ông ấy đã bị đầu độc lần thứ ba!"
"..."
Lúc anh chưa rời Giang Hải, ông cụ Tô vẫn còn minh mẫn, hơn nữa Mạc Phong còn cho ông ấy một lọ đan dược.

Mỗi khi bị đau đến nỗi không thể chịu đựng được thì có thể uống một viên để giảm đau.

Lọ đan dược đó ít nhất phải có tới sáu chục viên, cứ tính ba ngày uống một viên thì cũng không thể nào chết nhanh như vậy được.

Mạc Phong ban đầu còn tính rằng ít nhất phải duy trì được hai tháng, vậy mà chưa đến một tháng ông cụ đã đi.

Trong trường hợp này là ai thì cũng sẽ cảm thấy nghi ngờ.

Một lúc sau, Tô Nguyệt gật đầu nói: "Anh đi theo tôi!"
"Được!"
Mạc Phong cũng đã lờ mờ đoán ra Tô Nguyệt định đưa anh vào nhà bằng lối cửa sau rồi luồn ra phía sau linh đường.

Nếu cứ đi thẳng đến chỗ di thể ông cụ trước mặt đám người kia thì kiểu gì cũng bị nói này nói nọ.

Quan tài được đặt đằng sau linh đường, hiện giờ đang thịnh hành mốt quan tài trong suốt.

Di thể sẽ được đặt trong đó khoảng ba ngày rồi mới đem đi hỏa táng và chôn cất.

Đằng sau linh đường có ba người đứng canh quan tài, họ đều là những ông cụ bảy tám mươi tuổi, hơn nữa đều là những cụ già cô độc không con cái.

Trong nhân gian lưu truyền một quan niệm rằng để những người như vậy canh quan tài thì sẽ mang đi hết những vận rủi.

"Cô chủ!", mấy người kia nhìn thấy Tô Nguyệt bước vào thì chắp tay khách sáo chào hỏi.

Những người canh giữ quan tài này được Tô Nguyệt trả rất hậu hĩnh, mỗi người được hai nghìn tệ một ngày.

Thậm chí sau khi lo liệu xong mọi việc còn có thể thưởng thêm.


Cho nên khi nhìn thấy Tô Nguyệt, thái độ của họ vô cùng cung kính.

Họ đều già cả rồi, ăn cơm cần tiền, chữa bệnh cần tiền, việc gì cũng cần tiền.

Những người khác có con cháu lo cho chứ bọn họ chỉ có thể dựa vào bản thân.

Có khi chết rồi mà còn không có ai phát hiện ra.

"Các ông ra ngoài trước đi! Tôi sẽ ở lại với ông nội một lát!", Tô Nguyệt xua tay khẽ nói.

Mấy người kia cũng gật đầu rồi đi ra ngoài mà không hỏi thêm câu nào.

Đằng sau linh đường chỉ còn lại Mạc Phong và Tô Nguyệt.

Chỉ cần hành động không phát ra tiếng động quá lớn thì sẽ không có ai phát hiện ra.

"Anh định làm thế nào?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn Mạc Phong rồi hỏi.

Chỉ thấy Mạc Phong tay cầm một cây kim châm bạc, anh mở nắp quan tài ra thì cảm nhận được một luồng hàn khí xộc tới.

Đó là do chiếc quan tài băng này.


Bên trong những chiếc quan tài trong suốt đều chứa khí CO­2 để phòng thi thể thối rữa.

Anh dùng cây kim chọc vào yết hầu của ông cụ, nhưng khi rút ra thì cây kim đã chuyển màu đen.

"Quả nhiên! Đúng như tôi nói, chẳng trách ông cụ lại ra đi đột ngột như vậy!", Mạc Phong cau mày đăm chiêu rồi nói.

Ông cụ ngày đêm nhớ mong anh ngoài mong muốn giao lại công việc cho anh thì còn vì hy vọng anh về cứu ông!
Chỉ tiếc rằng lúc đó anh còn đang ở vùng duyên hải, sống chết chưa rõ, thực sự lực bất tòng tâm.

Cho dù anh có về Giang Hải thì cũng không thể ngờ ông cụ lại ra đi đột ngột thế này.

Tô Nguyệt lúc này như phát điên, cô rút trong người ra một con dao găm định xông ra ngoài.

Có điều, Mạc Phong đã kịp chặn cô lại.

"Cô định làm gì vậy?" "Tôi sẽ giết bọn họ! Chính họ đã hại chết ông nội tôi! Tôi phải báo thù!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.