**********
Trương Phong lập tức dùng một tay kết thủ ấn, miệng niệm khẩu quyết của Thuật hồi dương.
“Thanh long du vân quân quy côn, giang sơn bất cải ứng vô minh, Càn Khôn tại thế tiếu Tô Hàng, quân bất tái kiến Trường Giang thủy…”
Chẳng bao lâu, Trương Phong đã cảm thấy trong đan điền của mình có thêm một luồng dương khí.
“Lúc này đào đâu ra cơ hội để cậu hồi dương khí nhanh như vậy, cẩn thận xung quanh một chút!”, Trương Đình Ngọc kinh hãi hô lên.
Một chân anh ta giẫm xuống đất: “Kỳ Môn Vũ Hầu! Xích Diễm!
Vù…!
Mấy con rồng lửa lập tức xuất hiện, nơi nào có nó thì một ngọn cỏ cũng không còn.
Trương Phong thấy vậy lập tức chắp hai tay lại: “Kỳ Môn Phong Hầu, Thủy Đạn!”
Một con hổ được tạo thành từ nước lập tức nhào về những nơi bị thiêu cháy xung quanh.
Bên trong nơi này đều là rừng cây, nếu như gây ra hỏa hoạn thì có thể liên lụy đến những vùng lân cận trong vòng ba mươi cây số, có thể cháy lan đến cả khu dân cư.
Nếu như gây ra tổn thất đó thì hậu quả không phải là điều mà Trương Đình Ngọc và Trương Phong có thể gánh vác được.
Nhưng do thể lực chưa hồi phục nên con hổ nước kia chỉ cầm cự được một lúc là vỡ tan ra thành những hạt li ti.
Mạc Phong với Thi Vương kia đại chiến hơn trăm hiệp, nhưng cơ thể ông ta giống như là tường đồng vách sắt vậy, căn bản đánh không thể đánh lại được.
“Sư phụ, nhận lấy cái này!”, thằng nhóc đứng trên cây quăng một chiếc búa Sao băng xuống.
Thi Vương dùng một tay bắt lấy, trên mỗi cái búa đều có đinh tán rất sắc, nếu như bị cái này đập trúng người, e rằng một đập là thành nát hơn tương.
“Chết tiệt! Có vô lý không, không phải vừa nói là đánh tay đôi sao?”,
Mạc Phong lộn về sau mấy vòng rồi nghiêng người tránh đòn, bực dọc nói.
Nhưng anh còn chưa đứng vững thì lại thêm một búa đập đến, anh lập tức phóng ra mấy kim bạc, tiếng kim xé gió bay đi.
Viu…!
Số kim bạc vừa chạm vào búa sắt lập tức bị bẻ cong.
Anh lăn mấy vòng về phía sau, chống tay đạp chân tới phía trước nhưng lại đạp trúng đinh trên búa Sao băng khiến anh đau tới mức ôm chân kêu gào.
“Ông nội nói chứ! Đừng tưởng có thứ đó thì tôi không trị được ông!”, Mạc Phong xoa chân mình, tức giận nói.
Anh còn chưa nói xong thì búa Sao băng kia đã nhắm thẳng đỉnh đầu anh đập xuống, nếu như bị trúng đòn này thì ba trăm phần trăm đến óc cũng bị đánh phun ra ngoài.
“Anh Mạc!”
Trương Phong quay đầu thì thấy búa Sao băng kia sắp giáng xuống, hắn kinh sợ hô lên.
Vụt…!
Ngay lúc này xung quanh quét qua một trận gió lốc lớn.
Một luồng sáng màu vàng kim lao tới, cộng thêm một luồng chân khí màu tím xuất hiện.
Keng!
Kiếm Tàn Uyên đến rất đúng lúc, chém chuẩn xác về phía búa Sao băng.
Hai thứ binh khí lớn va vào nhau, tạo ra những tia lửa cực lớn.
Điều khiến người khác cảm thấy kinh ngạc là thanh kiếm có thể tự điều khiển chính nó trong không trung.
Một kiếm đánh cho Thi Vương lùi về sau mấy mét, rồi nó lơ lửng bay trước mặt Mạc Phong, trên cơ thể còn phát ra tiếng kiếm lanh lảnh, vô cùng trong trẻo.
Tiếng kiếm giống như Thanh Long gầm rống, lại giống như tiếng Phượng Hoàng ríu rít.
Trương Đình Ngọc há mồm trợn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng đó: "Đây chính là màn nhận chủ đúng nghĩa sao?"
“Nhận chủ? Lẽ nào trước kia chưa từng có chủ à?", Trương Phong ngạc nhiên hỏi.
Đột nhiên Trương Đình Ngọc cảm thấy hối hận, nếu kiếm Tàn Uyên chưa thực sự nhận chủ, thì lần trước khi ở chùa Bạch Mã, anh ta nên cầm thanh kiếm này đi.
Nếu lúc ấy cầm theo nó đi, anh ta sẽ dùng máu của mình để lễ tế bảy bảy bốn mươi chín ngày, nói không chừng kiếm Tàn Uyên sẽ nhận chủ nhân mới.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi, thanh kiếm này đã hoàn toàn xác định Mạc Phong là chủ nhân, nếu không thì thanh kiếm đó đã không bay đến cứu anh.
Nghe nói thanh kiếm này là do Huyền Thiết bên ngoài thế giới luyện ra, mang trong mình linh khí, xem ra đúng là nó có lĩnh khi thật
Kề nào sở hữu thanh kiếm này sẽ là kẻ dẫn đầu, xưng hùng xưng bá!
Mạc Phong nhìn kiếm Tàn Uyên bay lơ lửng trên không trung, chậm rãi vươn tay cầm chuỗi kiếm: "Mày cố ý tới đây đề tìm tạo sao?
Keng!.