**********
Trương Hiểu Thiên đứng bên cạnh vỗ mạnh vào ngực mình: “Mẹ kiếp, anh nói xem tôi trông đẹp trai thế này, đầu đội trời chân đạp bếp, văn võ song toàn mà sao lại không bằng cả một đạo sĩ chứ! Mùa xuân của tôi đang ở đâu! Á!”
Mạc Phong cũng vừa ăn vừa liếc nhìn Hồng Yên.
Tối qua bận xử lý đám hành thi nên anh không để ý rằng bên bộ phận pháp y còn có một người đẹp như thế này.
Muốn dáng có dáng, muốn nét có nét, hơn nữa còn ngời ngời khí chất.
Mặc dù cô ấy không bằng Bạch Như Nguyệt hay Diệp Đông Lâm nhưng để mà nói kết hôn thì hoàn toàn phù hợp.
Hơn nữa những người phụ nữ như thế này chỉ phù hợp kết hôn chứ không phù hợp yêu đương chơi bời.
Thịt trong miệng Trương Phong rơi cả ra ngoài.
Hắn bỗng ngây như phỗng.
Đẹp!
Ngoài từ đó ra thì hắn không thể nghĩ ra được từ nào khác để miêu tả.
“Tôi…có thể ra ngoài cùng cậu ấy…à không anh ấy để nói vài câu được không?”,
Hồng Yên mang vẻ con nhà gia giáo nói bằng giọng hết sức lịch sự với mọi người.
Trương Hiểu Thiên lấy từ trong túi ra một hộp ‘ba con sâu’: “Tên khốn này! Tôi mua mà không có cơ hội dùng! Tặng cho anh đấy! Đi chơi với người đẹp thì thích như phải cẩn thận, bảo trọng nhé!”
Nói xong, cậu ấy đạp Trương Phong ra ngoài.
“Tiểu Khải mau đánh tôi đi, vừa rồi tôi tự nhiên lại tin vào tình yêu nữa rồi!”, Trương Hiểu Thiên quay lại nhìn Triệu Khải.
Bốp!
“Đỡ hơn chưa?”
Cậu ấy ôm mặt ngây ngô: “Đỡ…đỡ hơn nhiều rồi…”
…
Trương Phong lao ra ngoài và ngã lăn ra đất.
Hắn đang định bò dậy thì thấy hai bàn tay mịn màng, trắng nõn dìu hắn lên.
“Anh không sao chứ? Bọn họ quá đáng thật đấy, sao có thể đá anh như vậy được.
Anh có bị thương không? Hay là tôi đưa anh tới bệnh viện nhé!”, Hồng Yên đỡ cánh tay anh nói bằng giọng tình cảm.
Trương Phong cười lúng túng, vội vàng né người: “Không…không cần đâu.
Tôi bị đá quen rồi! Phải rồi, cô không sao chứ?”
“Không sao rồi.
Mặc dù tôi không còn nhớ chuyện xảy ra tối qua nhưng mọi người cũng đã nói lại.
Cảm ơn anh!”
Một người đàn ông bấp chấp tính mạng để cứu mình, dù không đẹp trai, không giàu có nhưng chắc chắn là người có thể tin tưởng được!
Vì vậy Hồng Yên cảm thấy, có thể Trương Phong chính là người đàn ông mà cô đang chờ đợi.
“Không sao là tốt rồi.
Cô cũng đừng suy nghĩ tới chuyện tối qua nữa.
Dù sao phương án cũng là do tôi nghĩ ra nên đương nhiên phải đảm bảo an toàn cho cô chứ!”, Trương Phong phất tay khẽ cười.
Hai người đi men theo con đường về phía sông.
Triệu Khải, Trương Hiểu Thiên, và cả Mạc Phong đều bò cả ra cửa sổ nhìn theo bóng lưng họ rời đi.
“Hầy, thằng nhóc này tốt số thật đấy.
Với cặp giò kia thì tôi tận hưởng cả đời cũng cam lòng!”, Trương Hiểu Thiên chậc chậc thở dài.
Triệu Khải đứng bên cạnh liếc mắt: “Thôi đi ông.
Ông nhìn cô nào đẹp mà chẳng nói như thế.
Cái tính mãi không chịu chừa! Nhưng đúng là bạn gái của Trương Phong được đấy, rất có khí chất!”
“Đừng có mãi ngưỡng mộ cậu ta như thế, có khi ẩn chứa đằng sau là câu chuyện mà các chú không biết đấy!,”, Mạc Phong lắc đầu khẽ cười.
Tối qua vì cứu cô ấy mà Trương Phong đã mất mười năm tuổi thọ.
Cái giá như vậy ai dám bỏ ra chứ?
Mặc dù hắn nói là giúp đỡ người khác nhưng đó là nói dối.
Vì nếu khi đó không phải là Hồng Yên thì chưa chắc hắn đã quyết định hao tổn mất mười năm tuổi thọ để tạo trận pháp cứu bọn họ ra ngoài một cách dứt khoát như thế.
Bên bờ sông.
“Tối qua…anh vì tôi mà đã bị tổn thọ mười năm sao?”, Hồng Yên bỗng nhiên lên tiếng.
Trương Phong quay đầu qua nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Ai nói với cô vậy?”
Ban đầu Hồng Yên còn nghi ngờ tính xác thực của điều này, giờ thấy biểu cảm của hắn như vậy thì cô đã biết câu trả lời.
“Là…là một người đàn ông mặc áo trắng rất đẹp trai nói cho tôi biết!”.