Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 767: 767: Chương 765





**********
Sau khi bước vào quán đúng là họ thấy toàn tình nhân.

Hình như họ đều là học sinh trong các trường quanh đây.

Sự xuất hiện của Thương Hồng khiến toàn bộ đàn ông trong quán phải ngây người.

Đến ngay cả con gái cũng phải há mồm trợn mắt.

Cô gái xinh đẹp xuất hiện giữa đám đông khiến những người con gái khác phải thất sắc.

Bốp!
Một cô gái tát vào mặt bạn trai mình: “Thích thì anh đi tìm cô ta mà làm bạn gái!”
Nói xong cô bé chạy ra khỏi cửa tiệm.

Cậu con trai cũng vội vàng đứng dậy chạy theo: “Ngại quá, bệnh cũ của bạn gái tôi lại tái phát rồi, tôi đi xem thế nào”.


Ở bên cạnh, một người phụ nữ trung niên cũng nhéo tai chồng mình lôi ra ngoài.

“Nhìn à! Phụ nữ bên ngoài đẹp lắm đúng không? Về quỳ lên vỏ sầu riêng cho tôi.

Ông mà dám đứng dậy thì biết tay tôi!”, người phụ nữ trung niên tức giận nói.

Người đàn ông bị hành hạ vội vàng kêu gào: “Vợ ơi anh sai rồi…Á…khẽ…khẽ thôi…đau quá! Bao nhiêu người thế này, em không thể giữ thể diện cho anh một chút sao!”
Nhưng người phụ nữ trung niên vẫn kéo tai ông chồng lôi xềnh xệch ra ngoài.

Quán ăn vốn đang đông khách chẳng mấy chốc đã đi hết cả.

Thương Hồng nhìn Mạc Phong với vẻ khó hiểu: “Chuyện gì vậy? Có phải là em có chỗ nào đó không ổn không? Hôm nay trông em kỳ lắm sao?”
“Đúng vậy, em kỳ lạ lắm!”
“Chỗ nào kỳ lạ vậy?”
“Đáng yêu tới mức kỳ lạ!”
“…”
Cô khẽ cong đôi mắt xinh đẹp: “Anh dám trêu em, để nảy sinh tình cảm là anh chịu trách nhiệm đấy!”
Mạc Phong khẽ ho để che giấu đi sự lúng túng của mình.

Chủ quán bước ra với vẻ ấm ức: “Hai vị tổ tông ơi, hai người ở đây khiến tôi chẳng làm ăn gì được cả!”.

“Ông chủ, ông nói vậy là không đúng rồi.

Bọn họ là khách.

Chúng tôi cũng là khách, có gì mà không làm ăn được, ông sợ chúng tôi không trả tiền à?”, Thương Hồng đập bàn trầm giọng.

Chủ quán vội vàng khua tay khóc dở mếu dở: “Không phải vậy, mà là do cô đẹp quá, khiến những người phụ nữ khác đố kỵ.

Chúng tôi vốn làm ăn chẳng lời lãi gì, giờ thì tất cả đều bỏ đi hết…hầy!”
Nói đi nói lại vẫn là vấn đề tiền và tiền.


Mạc Phong lấy từ trong túi ra một xấp tiền đặt lên bàn: “Từng này tiền đã đủ bù tổn thất của ông chưa?”
“Đủ…đủ rồi, xin hỏi hai vị ăn gì?”, ông chủ nhận lấy xấp tiền, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cảm giác như vừa được gặp tổng tài bá đạo vậy.

Anh chỉ số đồ ăn xếp ở phía sau: “Mỗi loại mang lên một phần đi!”
“Được…được ạ!”
“…”
Xấp tiền anh đưa ít nhất cũng phải một, hai nghìn tệ.

Số người bỏ đi của mấy bàn kia cộng lại cùng lắm cũng chỉ ba trăm tệ là hết mức.

Ông chủ cũng vội vàng đi vào bếp xào nấu.

Trên đời này có thể dùng tiền để giải quyết chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm vấn đề.

Nếu bạn có phiền phức gì thì đó chính là phiền phức vì không có đủ tiền.

Thương Hồng khẽ cười, nhìn Mạc Phong với vẻ si mê: “Em bỗng cảm thấy trên đầu anh có một luồng khí!”
“Làm gì có, chúng ta có ăn lẩu đâu, sao đầu anh lại có khí với khói gì ở đây?”
“Đó là soái khí là đẹp trai đấy!”
“…”
Được lắm! Hai người cứ thế trêu đùa nhau.


Một lúc sau đồ ăn được đưa lên.

Chỉ một bát canh chua cay mà khiến Thương Hồng ăn vô cùng vui vẻ.

“Phải rồi, anh nói với em một chuyện!”, Mạc Phong xuýt xoa vì cay.

Thương Hồng cũng vậy.

Từ trước tới nay cô thường sống ở nước ngoài, không được ăn đồ ăn trong nước, mà dù có ăn thì cũng chưa bao giờ gặp món nào cay như thế này.

Cô uống một ngụm nước lớn, cảm giác như miệng không còn là của mình nữa.

“Chuyện gì vậy?”, cô vừa ăn vừa uống nước.

Ăn canh chua cay cũng có cái hay đó là càng ăn càng sung, càng ăn càng muốn ăn.

Mạc Phong thở dài, khẽ cười: “Có thể ngày mốt anh phải đi Yến Kinh một chuyến!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.