**********
Tuy nhiên, sau khi hai người phụ nữ kia làm ầm ĩ ở Yến Kinh, họ hoàn toàn không thể ra tay, khiến kế hoạch bị bỏ xó sang một bên.
Đừng đánh giá thấp Bạch Như Nguyệt và Nghiêm Khả Di, hai người họ đã kinh doanh tại thị trường Yến Kinh được mười năm, gần như gây ra thiệt hại kinh tế hơn tám tỷ tệ!
Hàng trăm công ty trực tiếp phá sản, đương nhiên toàn bộ số công ty đều do tám gia tộc lớn đứng tên.
Trong vòng mười ngày ngắn ngủi mà bọn họ đã gây ra thiệt hại tổng cộng tám tỷ tệ, trước kia ai mà biết được hai người phụ nữ này đáng sợ đến mức này, bây giờ ra tay một cái đã khiến tất cả mọi người trợn tròn mắt, không nói nên lời.
Nếu bọn họ tiếp tục gây rối ở Yến Kinh, chưa nói đến nhữnh ảnh hưởng khác, chỉ riêng việc kìm hãm nền kinh tế của Yến Kinh trong một tháng liên tiếp đã khiến ít nhất ba triệu người thất nghiệp.
Nếu tổn thất quá lớn, Bạch Như Nguyệt và Nghiêm Khả Di sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, hiện tại đã lỗ hơn tám tỷ tệ, nên bọn họ ngay lập tức xây dựng nhà máy tuyển người ở Yến Kinh để bù vào số người thất nghiệp.
Làm ầm làm ĩ thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không thể lấy cuộc sống của người bình thường ra làm trò đùa được.
Mặc dù một số người bị thất nghiệp, nhưng khi họ đến nhà máy do Bạch Như Nguyệt và Nghiêm Khả Di xây dựng thì được đãi ngộ tốt hơn rất nhiều so với nhà máy trước đó.
Vì vậy, kẻ bị thua lỗ chính là tám gia tộc lớn, mỗi gia tộc phải mất một hai tỷ tệ.
Nhưng đám người này tức điên người cũng không dám lên tiếng, nếu ai dám chửi Bạch Như Nguyệt và Nghiêm Khả Di trên mạng, nói không chừng hai cô gái đó còn quay lại “đấm” cho một trận đòn nữa.
Đừng xem thường vì họ là phụ nữ, tuy đánh không lại ai nhưng về mảng kinh tế lại có thể đè bẹp tất cả các gia tộc, nhất là sự kết hợp giữa Bạch Như Nguyệt và Nghiêm Khả Di đơn giản là bất khả chiến bại.
Đàn bà mà vô lý thì ai mà chẳng phải bó tay chịu thua chứ?
Tất nhiên, Bạch Như Nguyệt và Nghiêm Khả Di không phải kẻ ngu, bọn họ đâu thể làm nền kinh tế của Hoa Hạ sụp đổ được? Làm như vậy khác nào cho đám sói tham lam ở nước ngoài cơ hội thừa nước đục thả câu chứ?
“Nếu không phải đám người Bạch Như Nguyệt giúp anh ta, thì chúng ta đã giết chết anh ta ở Nam Đô từ lâu rồi!”, Tư Đồ Yên siết chặt nắm đấm, cả giận nói.
Tưởng Minh Xuyên quay đầu nhướng mày: "Nghe nói cậu khá thích cái cô Bạch Như Nguyệt đó.
Xinh thì xinh thật nhưng người phụ nữ này quá mưu mô, cẩn thận kẻo bị người ta gạt cho đến cái quần cũng chẳng còn!"
Lúc này, Tưởng Minh Xuyên đột nhiên cảm thấy sống lưng đau nhức.
Bốp!
Hắn lập tức vung tay tát.
"Có biết ấn không thế? Tìm đường chết đấy à? Cô có biết là vừa nãy ngón tay của cô ấn đúng vào vết thương của tôi không hả?”, Tưởng Minh Xuyên đứng dậy tát mạnh.
Cô gái lập tức bước xuống giường massage, vội vàng xin tha: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cậu Tưởng, tôi không cố ý".
“Ngẩng đầu lên!”, Tưởng Minh Xuyên sầm mặt xuống.
Vì quá sợ hãi mà cô gái gần như vùi đầu vào quần áo, lúc này chậm rãi ngẩng đầu lên để lộ đường nét thanh tú, đôi mắt xinh đẹp vẫn còn vương giọt lệ.
Cô gái đang xoa bóp Tư Đồ Yên vội vàng đi tới giải vây: "Cậu Tưởng, em gái này vừa mới tới không hiểu quy củ, xin cậu Tưởng tha thứ cho em ấy ạ!"
"Cút sang một bên!"
Tưởng Minh Xuyên ngẩng đầu lên nhìn cô gái, cười nhẹ nhàng: "Em tên gì?"
"Linh Lung..."
Hắn kéo cô gái vào lòng: "Tên hay đấy, em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi mốt ạ".
Tư Đồ Yên lúc này mới ngồi dậy, vươn eo nhếch mép cười: "Cậu Tưởng, tôi đi ra ngoài đợi cậu nhé, buổi tối nhớ giữ sức!".