Vì vậy có những thứ vô tình rơi xuống nhà họ Mạc.
Mạc Phong không nói chuyện trước đó bị mất miếng ngọc bội cho Thường Vân Sam.
Thứ nhất, anh không muốn bọn họ lo lắng.
Thứ hai, anh cảm thấy nếu tin tức truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ gây ra rắc rối.
Vì vậy anh phải lấy lại được ngọc Âm Dương trước khi tin tức bị lan truyền.
Sau khi ăn xong, Mục Thu Nghi vội vàng kéo anh ra khỏi khách sạn và nói nhỏ: “Tại sao vừa nãy chúng ta không nói chuyện ngọc bội? Mọi người cùng nghĩ cách không phải tốt hơn sao?”
“Chuyện của anh, anh sẽ tìm cách giải quyết, em không cần lo lắng!”, Mạc Phong xua tay khẽ cười.
Có lẽ cô hiểu ý anh nên vội vàng hỏi: “Không phải anh định một mình đi đòi lại đồ đấy chứ? Không được! Nguy hiểm lắm.
Khi nào về chúng ta sẽ đi thương lượng với nhà họ Tào xem sao, xem có thể dùng tiền để chuộc lại không!”
Mục Thu Nghi chớp đôi mắt xinh đẹp.
Trông cô mới thật đáng yêu làm sao!
Nhưng Mạc Phong chỉ bật cười.
Có lẽ chỉ có những cô gái chưa từng trải qua ải sinh tử, chưa từng chứng kiến cảnh gia tộc tranh đấu mới có thể có được vẻ ngây thơ như vậy.
Dùng tiền chuộc lại?
Nhà họ Tào thiếu tiền sao?
Cho dù có bán cả tập đoàn Kim Tư Nhã cũng không quá chục tỷ.
Cả nhà họ Tào có giá trị lên tới hàng trăm tỷ lại đi bận tâm tới chút tiền cỏn con chắc?
Khẩu vị của bọn họ không phải là thứ mà vài triệu hay vài chục triệu tệ có thể giải quyết được.
Kẻ muốn nguồn kho báu bất tận của nhà họ Mạc thì sao có thể đổi miếng ngọc chỉ với vài chục triệu chứ.
Vì vậy những lúc như thế này chỉ có thể dùng nắm đấm để giải quyết.
Mặc dù anh không hiểu cái gọi là thế giới sắp thay đổi là có ý gì nhưng anh mơ hồ cảm thấy sự việc sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Lúc trước anh gặp một người thần bí, đưa cho anh bức tranh có nội dung tương tự.
Nếu những gì trong bức tranh là thật thì thứ gì sẽ khiến hàng triệu sinh linh bị hủy hoại chỉ trong tích tắc như vậy?
Có những người muốn cứu vãn tình thế, nhưng có những người lại thừa nước đục thả câu, bành trướng thế lực của mình.
Đây chính là định nghĩa giữa quân tử và kẻ tiểu nhân.
Buổi tối, Mạc Phong và Mục Thu Nghi ngủ cùng phòng.
Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, anh cũng lo lỡ đâu ban đêm xảy ra chuyện gì.
Nên mặc kệ cô có đồng ý hay không thì anh cũng ngủ trên ghế sô pha cạnh cô.
Cho tới gần hai giờ sáng.
“Anh ngủ chưa?”, Mục Thu Nghi ôm gối, khẽ hỏi với vẻ sợ hãi.
Mạc Phong mở mắt: “Sao vậy?”
“Em…em hơi sợ…”, cô ngượng ngùng lên tiếng.
“Sợ à? Có anh ở đây có gì phải sợ.
Em yên tâm đi, anh không phải người mất kiểm soát đâu!”.
“Không phải…ý của em là…”
“…”
Mục Thu Nghi xẩu hổ kéo chăn lên.
Nhưng nói thật là Mạc Phong cũng phát hiện ra một hiện tượng hết sức kỳ lạ, đó là anh cảm thấy rất bình thản khi ở cạnh cô.
Trước đây sau khi bị di chứng sau chiến tranh, anh thường dùng phụ nữ để giải tỏa ngọn lửa trong người.
Vậy mà ở cạnh cô, nhất là khi ôm cô vào lòng thì anh bỗng có cảm giác thoải mái, bình yên đến lạ thường.
Tính xấu dường như được đè xuống.
“Thì…anh có thể lên giường ngủ cùng em không?”, Mục Thu Nghi nói lí nhí.
Mạc Phong vội bật dậy: “Hả? Lên giường á?”
“Không phải ý kia.
Chỉ là em thấy anh ngủ ở ghế trông mệt quá nên định bảo anh lên đây nằm.
Vì hàng ngày ngủ em phải ôm Bối Bối của em, rồi bên dưới lại có anh, nên em mới ngủ được.
Giờ ở ngoài này không có Bối Bối, em…bị mất ngủ…”, cô trốn trong chăn lầm bầm..