**********
Mà anh không biết rằng ở đầu dây bên kia, Diệp Đông Lâm đang như phát điên.
Lúc này tại thành phố Bắc Khâu thuộc tỉnh Mạc Bắc.
“Khốn nạn! Cái gã này! Dám trả lời bổn cô nương nhạt nhẽo như vậy, tức chết đi được!”, Diệp Đông Lâm đứng bên cửa sổ giậm chân, và vứt chiếc điện thoại Apple qua một bên.
Người đàn ông trung niên thấy vậy vội vàng khuyên can: “Cô chủ, hơn tám mươi triệu tệ đấy, vừa mới mua hôm qua xong, lại vứt rồi ạ? Đây đã là cái thứ ba trong tháng này rồi…”
“Mua cho tôi một cái chắc chắn hơn đi.
Sao giờ điện thoại càng lúc càng chán thế không biết.
Chẳng bằng điện thoại Nokia mười năm trước”.
Gần đây Diệp Đông Lâm tức giận không phải vì mỗi Mạc Phong mà nhiều hơn là do cái gia tộc Nạp Lan kia.
Cô bị cái tên Nạp Lan Cẩn bám lấy tới mức sắp phát điên tới nơi.
Gã đó theo đuổi cô tới mức điên cuồng.
Gã này có lẽ là kẻ mặt dày vô địch.
Giờ Diệp Đông Lâm không dám tới cả công ty, cô ở lỳ trong nhà để giải quyết công việc.
Nạp Lan Cẩn từ Mông Cổ tới Bắc Khâu là vì Diệp Đông Lâm.
Gã còn lớn tiếng nói rằng nếu không theo đuổi được cô thì sẽ không quay về.
Thậm chí, gã đã mua xong nhà ở thành phố này, mở công xưởng, thuê công nhân.
Rõ ràng là Nạp Lan Cẩn có dự định ở đây lâu dài.
Bắc Khâu lớn như vậy.
Công ty của Diệp Đông Lâm lại nằm ở đây, cô không thể trốn gã suốt ngày được.
Vì vậy, gần đây cô giận lắm.
“Lại là cậu Nạp Lan chọc giận cô à?”, người quản gia cười khổ: “Thực ra tôi thấy cậu ấy khá tốt đấy chứ, lại đẹp trai, lịch sự, mấu chốt là ông nội cũng thích cậu ấy!”
Diệp Đông Lâm phất tay: “Chú Chung, chú tha cho tôi, cả ngày đã bị người nhà càm ràm, giờ lại tới lượt chú.
Lần này không phải tại gã đó mà là tại tên khốn ở Giang Hải!”
“Giang Hải sao? Cô nói là thần y Mạc à?”
“Thần y cái con khỉ ấy, kẻ lừa đảo thì có! Chỉ biết lừa gạt tình cảm của con gái!”
“…”
Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy thì ngây người.
Sao ông ta có cảm giác mình như trên trời rơi xuống thế không biết.
Diệp Đông Lâm nhận thức được mình đang giận cá chém thớt bèn vội vàng giải thích: “Phải rồi chú Chung, chú giúp tôi một chuyện”.
“Xin cô chủ nói, chỉ cần làm được thì tôi sẽ cố gắng hết sức!”, người quan gia cúi đầu cung kính.
Cô ngồi trên ghế sô pha, vắt chéo đôi chân ngọc ngà và khẽ day thái dương: “Gần đây nhà họ Hứa cố tình nói dược liệu của nhà họ Diệp có vấn đề, chú nghĩ cách xử lý đi!”
“Ấy…cô chủ, nhà họ Hứa nào cơ?”
“…”,
Diệp Đông Lâm cảm thấy cạn lời: “Nhà họ Hứa ở Tây Nam ấy.
Đừng để xảy ra án mạng là được, chỉ cần xử lý những công xưởng của nhà họ Hứa ở Bắc Khâu thôi, chú đi chăm sóc họ một chút đi nhé!”
“Vâng!”
Nhà họ Hứa có chuỗi sòng bài, khá giống với môi trường của ‘vua sòng bài’.
Họ có thể mở công khai rất nhiều sòng bài như vậy là vì nhà họ Hứa được mệnh danh rất công bằng, lại có quyền lực nên công việc kinh doanh của họ ở Bắc Khâu khá phát đạt..