Không biết tại sao khi nhắc tới chuyện của hai mươi năm trước, ông lại bỗng cảm thấy buồn rầu.
Lẽ nào chuyện của hai mươi năm trước lại khiến người ta khó kể lại đến thế sao?
Nghiêm Chính Phu cầm ống trúc cụng với Mạc Phong, sau đó thở dài: “Nói về chuyện của đàn ông thì sư thúc cậu đúng là số một! Là đàn ông đích thực đấy!”
“Ông nói kỹ hơn được không?”
“…”
Năm xưa Thường Vân Sam được gọi là nhân vật tinh anh số một của phái Quỷ Cốc.
Trưởng lão của phái này chỉ thu nhận hai đệ tử nội môn, còn lại tất cả đều là ngoại môn.
Đó cũng chính là Thường Vân Sam và Nhạn Nam Sơn.
Nếu hai người họ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chắc chắn sẽ là niềm tự hào của môn phái, hơn nữa địa vị cũng sẽ không hề thấp.
Đó là hai người mà các đệ tử ngoại môn không theo kịp.
Nhạn Nam Sơn khá điềm tĩnh, năm xưa ông ấy ở ẩn cũng là vì muốn tránh phiền phức.
Thường Vân Sam thì khác.
Ông bị đuổi ra khỏi sư môn.
Vì để cứu một người phụ nữ, ông đã lẻn vào Tàng Kim Các định ăn trộm cuốn Nhật Nguyệt Bảo Điển.
Đây là công pháp giúp nam nữ cùng tu hành.
Năm đó Thường Vân Sam định dùng mạng của mình đổi lấy mạng của người phụ nữ đó.
Nhưng khi lẻn vào Tàng Kim Các, còn chưa tìm thấy đồ thì ông đã bị phát hiện.
Ông định trốn thì bị trúng Thập Bát PhiênThiên trận của phái Quỷ Cốc, cuối cùng bị tổn hại mười năm tuổi thọ và bị đuổi đi.
Và cuối cùng bị phái Quỷ Cốc xóa sổ.
Ông từng được trưởng lão của phái Quỷ Cốc gọi là đệ nhất thiên phú, thậm chí còn thông minh hơn cả Nhạn Nam Sơn, là người có tố chất trước giờ không ai có!
Tức là ông học gì cũng nhanh.
Khả năng thiên bẩm của Thường Vân Sam còn hơn cả Mạc Phong bây giờ.
Năm mười tám tuổi, sư phụ cảm thấy không còn gì có thể dạy ông nữa bèn thả ông vào rừng nguyên thủy để rèn luyện.
Năm đó cũng có không ít các cao thủ khác vào khu rừng đó, đến cuối cùng chẳng còn mấy người thoát ra được.
Nhưng chỉ cần là người ra khỏi đó thì sau này đều trở thành những người giữ chức cao của môn phái.
Một thanh niên mới mười tám tuổi không chỉ thoát ra được mà còn lôi theo một con gấu đen to đùng đã bị giết chết.
Nhạn Nam Sơn cũng là người có thiên phú.
Người như ông ấy từ lúc sinh ra đã có duyên với Đạo gia, cả đời chỉ chuyên tâm tu luyện, không có hứng thú với sự đời.
Nói tóm lại là không bị vướng bụi trần gian.
Thường Vân Sam vào rừng nguyên thủy rèn luyện năm mười tám tuổi, còn Nhạn Nam Sơn là năm mười tuổi.
Khi ông ấy bước ra thì cầm trong tay một con mãng xà to như bắp đùi người trưởng thành và dài hơn tám mươi mét.
Danh tiếng hai người này vang khắp phái Quỷ Cốc! Đúng là tuổi trẻ tài cao!
Năm đó, khi xóa sổ Thường Vân Sam khỏi môn phái, sư phụ của ông ấy gào khóc ba ngày ba đêm.
Để dạy được một đồ đệ tài năng là điều quá khó khăn vậy mà ông ấy đã từ bỏ tiền đồ của mình chỉ vì xuống núi vướng phải bụi hồng trần..