**********
Khiến họ luôn cảm thấy rằng anh may mắn tới mức vô lý, nhưng lại không thể tìm ra bằng chứng.
"Thì ra anh Mạc, ngay từ đầu anh đã biết rồi...", Vương Bưu lúng túng gãi đầu cười khổ: "Hôm qua em đã thấy cái này ở nhà bác Hai, nghe nói là gặp cược tất thắng! Em liền mượn về chơi!"
Mạc Phong xòe tay ra, chế nhạo nói: "Nên nhớ, đánh bạc luôn chỉ có hai khả năng, một là thua và hai là thắng.
Sẽ không bao giờ có chuyện gặp cược tất thắng!"
"..."
Ở sòng bài nào cũng có rất nhiều trò gian trá, tại sao vua cờ bạc lại có thể thắng hàng trăm triệu chỉ với vài đồng lẻ?! Đó đều là những tình tiết truyền hình, cho dù có chuyện như vậy thì cũng chỉ có thể nói là khi đối phương gian lận không bị ai phát hiện ra mà thôi.
Giang Tiểu Hải lúc này thì thào nói: "Đội trưởng, lại đây, em có chuyện muốn nói với anh!"
“Đến đây!”, Mạc Phong xoay người, vội vàng đi tới.
Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trên máy tính, anh đã choáng váng.
Các đường hoàn chỉnh trên bản đồ gốc đều được thể hiện trên máy tính bằng các mã đường thẳng.
“Em phát hiện ra rằng mấy con số trên bản đồ của anh không phải là không có căn cứ! Chúng là tọa độ của một vị trí!", Giang Tiểu Hải di chuột và nhấp vào bản đồ vệ tinh.
Mạc Phong nghiêng người nhìn vị trí được đánh dấu ở trên "Thôn Tiểu Trại?!"
Anh dùng điện thoại di động của mình để tìm kiếm trên Google, nhưng anh không thể tìm ra manh mối nào về nơi này.
"Đừng tìm, nơi này rất kỳ quái.
Trên Google không có ghi chép nào hết.
Bản đồ vệ tinh chỉ có thể tìm thấy một góc thôn! Rất có thể là...", Giang Tiểu Hải không nói hết phần sau.
Nhưng Mạc Phong lại hiểu ý, nơi này có lẽ là cửa ngõ vào sâu Nam Khương.
Nam Khương đã bị phong tỏa nội bộ, không mở cửa cho người ngoại tộc chứ đừng nói đến người Hoa Hạ, để đảm bảo huyết thống thuần khiết, họ sẽ kết hôn với người trong nội bộ.
Vì vậy, nhiều người cả đời chưa bao giờ ra khỏi núi, có khi họ còn chưa tiếp xúc với xã hội hiện đại bên ngoài, điều đáng kinh ngạc hơn là ngay cả đèn điện cũng không được phổ biến rộng rãi ở vùng núi sâu Nam Khương, đèn dầu vẫn được dùng để thắp sáng ở nhiều nơi.
Nhiều người cho rằng vị trí đẹp như Nam Khương là nơi thích hợp để đi du lịch, nhưng họ không biết rằng bên trong đang ẩn chứa những ý đồ giết chóc.
Giang Tiểu Hải nhíu mày, trầm giọng nói: "Đội trưởng, anh...!định đi Nam Khương à?!"
"Ừ! Đi một chuyến", Mạc Phong gật đầu bình thản nói.
"Nhưng anh có biết không?! Vào Nam Khương không dễ vậy đâu, có ba thế lực đáng sợ ở đó, một là cổ thuật, một là cản thi, và cái còn lại được gọi là Lạc Hoa Động Nữ! Dù là cái nào đi nữa thì cũng không dễ đối phó đâu!"
"Anh biết cổ thuật với thuật cản thi nhưng còn Lạc Hoa Động Nữ thì là cái gì vậy?!"
"..."
Hai cái tên đầu tiên nghe có vẻ còn khiến người ta có chút sợ hãi, còn Lạc Hoa Động Nữ này nghe không đáng sợ lắm, hơn nữa còn có một cảm giác rất đẹp..