Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 920



Chương 920

Đi mãi đến một căn phòng.

Có một cô bé đang ngủ bên trong, chỉ khoảng mười tuổi, nhưng môi cô ấy thâm đen, dường như bị trúng độc.

“Đây là em gái tôi! Tôi biết anh biết y thuật. Cô gái kia đã nói với tôi rằng anh đã giúp cô ấy chữa lành mắt, vì vậy…”

Cô ấy chưa kịp nói xong, Mạc Phong đã cười ngượng ngùng: “Vậy là cô muốn tôi chữa bệnh giúp cô sao?!”

“Phải! Chỉ cần anh giúp tôi chữa bệnh cho em gái, tôi sẽ không làm khó anh! Tôi có thể thả anh ra, đồng thời có thể đưa anh ra khỏi đây!”, Diệm Phi khoanh tay nhẹ giọng nói.

Thông đồng với kẻ đột nhập vào Nam Khương mà không được phép là vi phạm pháp luật ở mười tám trại Nam Khương. Nếu bị truy ra, cô ấy sẽ bị truy cứu trách nghiệm hoặc thậm chí bị cách chức.

Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn không ngần ngại ở cùng với Mạc Phong chỉ vì muốn anh cứu em gái mình.

Mạc Phong ngồi xổm xuống, nắm cổ tay cô gái: “Mạch yếu quá, rõ ràng là khí độc đang lan đến tim! Cái này phức tạp quá tôi không chữa được!”

“Đừng đi! Tôi biết người Trung Nguyên các anh nhất định có cách. Y thuật của các anh tốt hơn nhiều so với chúng tôi. Chỉ cần anh cứu được em gái tôi, tôi sẽ trả công! Hoặc là, anh nhận công trước cũng được!”

Khi Diệm Phi nhìn thấy anh định rời đi, cô ấy nhanh chóng ngăn anh lại, từ từ cởi thắt lưng của mình.

Mạc Phong biết chính xác cô ấy muốn làm gì, cô gái này đúng là người thẳng tính, không nói dài dòng, làm việc cũng không dây dưa.

“Tôi không phải lưu manh, tôi không cần cô như vậy! Muốn cứu em gái của cô cũng được thôi! Tôi có hai yêu cầu!”, Mạc Phong nắm lấy bàn tay đang định cởi cúc áo của cô ấy, trầm giọng nói.

Diệm Phi nghe thế thì không khỏi ngẩn người: “Ha ha đàn ông các anh không phải thích cái này sao?!

Vậy thì anh nói đi, anh muốn gì!”

“Thứ nhất! Tôi hiện tại rất mệt mỏi, muốn bồi bổ thân thể, ngoài ra không được ngược đãi bạn bè tôi, tôi ăn cái gì cũng phải cho họ ăn cái đó!”

“Không vấn đề! Còn cái thứ hai thì sao?!”

Mạc Phong không ngờ cô gái này lại dễ dàng đồng ý như vậy!

“Cái thứ hai là! Thả Bạch Doanh đi!”

Biểu hiện của Diệm Phi ngay lập tức trở nên nghiêm túc.

“Anh bảo tôi thả Thánh nữ đi á?”, Diệm Phi kinh ngạc nhìn anh nói.

Mạc Phong gật đầu: “Đúng! Chỉ cần cô hứa sẽ để cô ấy đi, tôi nhất định sẽ giúp cô cứu em gái!”

“Tôi…! Tôi không quyết được! Hơn nữa nơi nhốt cô ấy không thuộc quyền quản lý của tôi, ngày mai cô ấy sẽ bị tế cho thần núi, nên nay bị canh phòng rất gắt gao, đổi yêu cầu đi! Cái này tôi thật sự không làm được!”

“…”

Chỉ cần có thể làm được, cô ấy nhất định sẽ làm, nhưng ngay cả khi muốn thả Bạch Doanh đi, cô ấy cũng không có gan dám làm.

Cho dù được thả, bọn họ cũng sẽ không thể ra khỏi mười tám trại Nam Khương!

Trong này loạn lạc, cũng không tuân theo luật bên ngoài, mà phải theo quy tắc của bọn họ, đám người Mạc Phong đều là người ngoài, cũng chỉ có một kết cục, đó là, cũng giống như Bạch Doanh, hiến tế cho thần núi.

Mặc dù Mạc Phong biết cô gái này đang lợi dụng mình, cho nên anh đang nghĩ xem có thể bảo cô ấy thả Bạch Doanh ra hay không, không ngờ đã bị từ chối thẳng thừng.

“Thế thôi, nếu làm khó cho cô thì thôi, tôi muốn lắm nhưng cũng không giúp được đâu, chúng ta gặp lại nhau sau nhé!”, anh phất phất tay, cười lạnh nói.

Nhưng khi anh vừa ra đến cửa, hai tên lính bên ngoài đã chặn đường anh.

Diệm Phi hơi quay đầu lại: “Anh có thể thay đổi yêu cầu không? Chỉ cần có thể làm được, tôi nhất định sẽ đồng ý!”

“Ặc… được rồi, thế nhốt tôi chung chỗ với thiếu tư mệnh của các người đi!”, Mạc Phong quay đầu lại nhún vai nhếch mép cười xấu xa.

Diệm Phi sửng sốt trong chốc lát, tên này biết đòi hỏi thật đấy, đầu tiên là Thánh nữ, sau đó là thiếu tư mệnh, hai người này đều là nhân vật đại diện cho tầng lớp cao của Nam Khương, đặc biệt là thiếu tư mệnh, đó là cô gái có quyền lực và ảnh hưởng lớn trong tay, tuy còn trẻ nhưng trong thời gian trị vì, nội bộ Nam Khương đều êm đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.