Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 925



Chương 925

Anh lại nhìn kỹ lại một lần nữa, cái cây vẽ trên bức tranh có vẽ ngọn lửa bên cạnh, chứng tỏ cây đã bị đốt cháy.

“Cái cây đã bị đốt cháy, điều này có ý nghĩa gì?! Ở chỗ chúng tôi có những hình vẽ bậy khắp nơi, thứ này cũng có thể coi là một lời tiên tri sao?!”, anh cười đùa.

Thế nhưng Khương Na ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhìn lên bức vẽ trên tường: “Anh không phát hiện những thứ này gộp lại sẽ thành một họ sao?!”

“Họ?! Một cái cây, một ngọn cỏ, một mặt trời và một con người. Đây là họ gì?!”

“Cây tượng trưng cho chữ mộc ở bên cạnh, cỏ ở trên mặt trời, một người đứng dưới mặt trời, ghép lại sẽ thành chữ “Mô’! Lửa đốt cây, biểu thị không có ‘mộc’ bên cạnh nữa, chỉ còn “Mạc” ( Kết cấu chữ tiếng trung) ! Vậy, họ của anh là gì?! “

“…”

Mạc Phong trong lòng không khỏi cười thầm, đây là trùng hợp hay là thật? ! Chính mình cũng hoang mang không biết được.

Những lời tiên tri hay tiên đoán thời cổ đại đều mơ hồ như vậy, nhưng Khương Na này bị nhốt ở đây thế mà cô ấy biết bọn họ có bao nhiêu đến đây, thậm chí còn biết cả họ của anh nữa.

“Cái …cái này không phải có ai đó nói cho cô biết đấy chứ?”, anh cười ngượng ngùng nói.

Ai đó anh nói đến chính là Vưu Giai Hàng.

Nhưng Khương Na khẽ lắc đầu: “Có những chuyện đã sớm định sẵn rồi, giống như anh nhất định sẽ tới Nam Khương, tôi nhất định sẽ gặp anh ở đây! Lúc trước tôi cũng nhìn thấy, có một ngôi Sirius rơi xuống Nam Khương, sẽ lật đổ kỷ nguyên cũ và xây dựng nên thế giới thống nhất!”

“Cô sẽ không nghĩ đó là tôi đấy chứ?!”, miệng Mạc Phong khẽ co giật cười khổ.

Anh không nghĩ mình là chúa cứu thế hay gì cả, sao có thể cứu hàng trăm nghìn người ở Nam Khương chứ? !

Sau nhiều năm như vậy, Nam Khương không phải không có người có năng lực siêu phàm, cũng có thay đổi được tình hình đâu, chỉ dựa vào một mình Mạc Phong thì sao mà được!

“Chỉ cần anh có thể giúp Nam Khương chúng tôi vượt qua thảm họa này, tôi có thể cho anh thứ mà anh muốn!”, Khương Na khẽ cười nói.

Đôi mắt Mạc Phong bất giác nheo lại: “Cô sẽ không bảo lấy thân báo đáp đấy chứ?!”

“Lấy thân báo đáp á?!”, giọng cô ấy đột nhiên chuyển từ dễ thương sang điệu cười lạnh lùng của phụ nữ trưởng thành: “Ngay cả khi tôi muốn, anh có dám không hả, bé cưng!”

“…”

Đệch!

Lúc này, đầu Mạc Phong ong ong, phụ nữ Nam Khương chả có ai là bình thường cả, giây trước mới là một bé gái đáng yêu, giây sau đã biến thành phụ nữ trưởng thành rồi.

“E hèm! Thôi bỏ qua đi, tôi đến Nam Khương không phải để tán gái!”, anh cười ngượng nghịu.

Khương Na nghiêng đầu sang một bên cười tủm tỉm: “Tôi có thể giúp anh tìm linh chi Lửa!”

“Làm sao cô biết tôi đang tìm linh chi Lửa?!”

“Tôi đã nói rồi, tôi cai quản tinh tú, tiên đoán sinh mệnh, không ai giấu bí mật được với tôi cả!”

“…”

Lần này Mạc Phong coi như đã bị thuyết phục rồi, ngồi im không nói gì.

Quả nhiên phụ nữ Nam Khương đều không phải là kiểu tốt đẹp gì, cũng như Bạch Doanh trước đó, có vẻ như địa vị của phụ nữ ở đây tương đối cao.

Bởi vì phần lớn quyền hành đều ở trong tay phụ nữ, nhưng nói chung là quản lý cũng khá tốt, chỉ cần cho người dân một cuộc sống tốt thì người quản lý là nam hay nữ đều được cả.

Đêm nay, Khương Na và Mạc Phong đã nói chuyện rất lâu, đại khái là nói chuyện vì sao Nam Khương lại trở nên như thế này, bệnh dịch bùng phát khắp nơi, lại còn có người tranh giành quyền lực.

Có thể trừ khử bà của Bạch Doanh, cũng đủ cho thấy thế lực đứng sau này mạnh đến mức nào.

…………

Lúc này, trong một phòng giam tương đối hẻo lánh ở mười tám trại Nam Khương.

Trời đã tảng sáng, cánh cửa được đẩy ra kêu ‘kẹt kẹt’.Ba người Trương Phong, Triệu Vô Cực và cả Sở Nam Thiên đang ngủ trong phòng giam lập tức tỉnh dậy “Dậy đi! Đến giờ ăn sáng rồi!”, một tên cai ngục gõ cửa sắt, giận dữ nói.

Trương Phong lau nước miếng khóe miệng: “Ăn?! Trời vừa mới sáng mà!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.