Chương 932
“Năm vuốt là rồng, ba vuốt là thuồng luồng! Quả nhiên đây là một con Giao Long ( thuồng luồng), đôi mắt nó tràn ngập tà tính. Xem ra năm xưa không qua được bài kiểm tra của Bàn Long Thạch nên đã bị thiên lôi đánh trúng, vậy nên đôi mắt mới ngập tràn sát khí như vậy! Giờ đã rơi vào con đường lầm lỡ mất rồi”.
Khương Na búng tay, lớp băng lập tức nứt toác.
Thế nhưng con Giao Long đông cứng bên trong vẫn không hề bị ảnh hưởng. Nó há mồm lao về phía bọn họ.
Không ít người nhìn thấy Giáo Long lại tưởng là rồng thật bèn lập tức quỳ lạy cầu phúc. Tới lúc này rồi mà họ vẫn tưởng rằng đây là thần núi bảo vệ thôn của họ mà không biết chính nó đã gây hại cho sự an toàn của Nam Khương.
“Nó tới rồi!”
Trương Phong mở mắt, đồng tử màu lam nhạt bỗng sáng rực: “Kỳ Môn Phong Hậu, Càn Tự, Mãnh Hổ!”
Nước dưới chân bỗng trỗi dậy tạo thành một con hổ nước. Con hổ há mồm lao về phía Giáo Long.
Bốp!
Không ngờ con Giao Long quất đuôi khiến con hổ nước bị đánh tan và đập vào ba trụ đá khiến chúng gãy đổ.
Khương Na, Bạch Doanh và cả Triệu Vô Cực đều bị rơi xuống nước.
Thấy con Giáo Long định lặn xuống, Mạc Phong bèn gầm lên: “Nhanh, mau thu hút sự chú ý của nó!”
Trương Phong vội vàng lục trong túi, lấy ra được một tấm bùa: “Cấp cấp như luật lệnh! Xích!”
Tấm bùa bùng cháy. Lúc nó rơi xuống nước, xung quanh lập tức xuất hiện một hình người được làm bằng nước, hơn nữa trên tay mỗi người còn cầm khiên và trường kiếm.
Mạc Phong cũng không hề do dự, vội vàng vận dụng nội lực và huýt sáo.
Thanh kiếm Tàn Uyên nhỏ cỡ con dao găm từ trong túi bỗng biến thành trường kiếm và bay ra khỏi nhà giam, lào về phía đầm Bích Thu.
Thanh kiếm bay tới, cùng tiếng gió thét gào khiến bầu trời trở nên tối sầm.
Bốn hình người làm bằng nước của Trương Phong đã bị phá hủy mất hai người chỉ trong vài phút.
“Ôi trời! Chiêu thức của cậu có ổn không đấy?”, Mạc Phong nhướn mà cười khổ.
Hắn cũng cảm thấy khó xử: “Anh Mạc, anh làm khó tôi quá. Hai tay tôi bị trói không thể nào vận pháp quyết, nếu không thằng nhóc này sao sống được. Chỉ là một con thuồng luồng thôi mà. Đứng trước một đạo sĩ thiên tài như tôi, tất cả chỉ là phù du!”
“Bớt làm màu đi, con Giáo Long này với con Hoàng Linh Khê hôm qua thì con nào lợi hại hơn?”
“Hả…hình như là con này lợi hại hơn chút chút!”
“…”
Hôm qua hai người liên thủ, suýt nữa đã chết trong tay nó. Cuối cùng nó bị đánh lại nên họ mới thoát nạn!
Hơn nữa tối qua hai người họ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khiến nó bị thương. Giờ Trương Phong nói con Giáo Long này còn lợi hại hơn con kia thì có lẽ tu vi của nó đã có trên năm trăm năm rồi.
Khương Na, Bạch Doanh bị rơi xuống nước đã bơi được vào bờ. Xem ra con Giáo Long quyết tâm ăn bằng được Trương Phong và Mạc Phong đang bị trói trên trụ đá kia.
Hai cô gái bị rớt xuống mà nó không thèm ăn! Đúng là cái đồ kiêu ngạo.
“Anh Mạc, nó lại tới rồi!”, Trương Phong hô lên.
Con Giao Long dựng người, cả cơ thể nó tỏa ra mùi tanh hôi thối.
Gió thổi qua người con vật với những cái vẩy mang theo mùi tanh khiến Mạc Phong phải nôn khan mấy cái: “Này! Đại ca ơi, mày đã không tắm mấy trăm năm rồi thế?”
“Grào!”
Con Giao Long ngoắc mồm gầm lên. Nước bọt của nó và rong rêu bắn hết lên mặt Trương Phong với Mạc Phong.
“Mẹ nó! Nó định hiếp dâm khứu giác của chúng ta đấy à?”, Trương Phong cũng nôn khan.
Nhưng một giây sau, con Giao Long đã quấn lấy người bọn họ.
Khi quấn gần lên tới cổ thì nó bỗng khựng lại. Họ cúi xuống nhìn thì thấy nửa thân còn lại của con vật đã bị đóng băng trong đầm Bích Thu.
Người có thể khiến nước đóng băng có lẽ chỉ có Khương Na.