Chương 937
Trương Phong khoanh tay trước ngực tự tin cười nói: “Dễ vậy thôi á? Vượt tháp này dễ như trở bàn tay, các người nói lời đừng nuốt lời đấy!”
Trưởng lão Thạch cười khinh bỉ đáp: “Ha ha, từ cổ chí kim, chỉ lác đác vài người vượt qua được tòa tháp này. Lần gần nhất có ba người sống sót ra khỏi đó là chuyện của hàng nghìn năm trước!”
“… …”
Mạc Phong quay đầu nhìn Trương Phong hỏi: “Cậu vào trong tháp Pháp đấu pháp trước! Ở đây ngoài cậu ra thì không ai biết Đạo thuật! Có ý kiến gì không?”
“Chuyện nhỏ! Không phải chỉ là đi đấu pháp thuật thôi sao? Để hôm nay tôi cho cả nhà mở rộng tầm mắt, cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn!”, Trương Phong vỗ ngực đầy tự tin đáp.
Nói rồi, hắn đi vào trong ngọn tháp bên phải. Tháp bên trái gọi là tháp Trí, tháp ở giữa gọi là tháp Võ, còn bên phải là tháp Pháp!
Khi Trương Phong đã đứng dưới chân ngọn tháp, có hai người canh tháp mở cửa ra cho hắn và nói: “Bất luận là sống hay chết, sau khi bước vào trong tháp thì mọi hậu quả tự mình gánh chịu!”
“Biết rồi!”, Trương Phong khẽ gật đầu, quay người lại nhìn Mạc Phong khẽ mỉm cười nói: “Anh Phong, nếu tôi không ra được, hãy nói với Hồng Yên rằng tôi đã về sư môn, từ nay không vương vấn chuyện hồng trần, bảo cô ấy tìm một người đàn ông tốt hơn nhé!”
Mạc Phong hai tay khoanh trước ngực đáp: “Vẫn câu cũ, người phụ nữ của mình thì tự chăm sóc, tôi không hơi sức đâu mà giúp cậu. Thế nên cậu nhất định phải sống sót trở ra!”
“… …”
Xích Ly lúc này bước lên phía trước hừ lạnh nói: “Ha ha! Kết cục đều như nhau cả thôi, chỉ dựa vào các người mà muốn vượt tháp? Lại còn muốn ngăn cản bổn vương sao?”
Mạc Phong khinh bỉ liếc nhìn ông ta đáp: “Tôi trước giờ chưa từng coi thường ai, cũng không muốn người khác coi thường mình!”
“Nếu cậu chịu giúp tôi, sau khi đại sự thành công, tôi sẽ giúp cậu trở thành người giàu có ở Nam Khương! Muốn gái đẹp có gái đẹp, muốn tiền tài có tiền tài, không vấn đề gì!”
“Xin lỗi nhé, tiền và phụ nữ tôi đều không thiếu!”
“… …”
Những thứ khác không dám nói nhưng giá trị con người Mạc Phong giờ đã lên tới hàng chục tỷ. Cho dù Xích Ly có bán hết nhà cửa đi cũng không thể lắm tiền bằng anh.
Nếu là phụ nữ thì càng không phải nói, mặc dù các cô gái Nam Khương ai cũng xinh đẹp trong sáng, nhưng so với gái Hoa Hạ thì bọn họ quá nhút nhát. Hơn nữa chiều cao cũng không lý tưởng lắm, Bạch Doanh là một trường hợp hiếm hoi, có nhan sắc và chiều cao khá vượt trội.
Khương Na dù rất xinh đẹp nhưng còn chưa cao tới một mét sáu trông cứ như trẻ vị thành niên vậy.
Có điều trong mắt Mạc Phong thì gợi cảm vẫn ăn đứt đáng yêu, cho nên anh vẫn thích những cô gái dáng đẹp, chân dài hơn.
Những điều kiện Xích Ly đưa ra đều không đủ sức hấp dẫn Mạc Phong. Nếu một người đàn ông không có hứng thú với phụ nữ hay tiền bạc thì chắc chắn anh ta sẽ khát khao quyền lực!
“Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi sẽ biến cậu thành người có quyền có thế ở Nam Khương này!”, Xích Ly thì thầm vào tai Mạc Phong.
Mạc Phong toét miệng cười đáp: “Xin lỗi nhé! Không có hứng thú!”
“Cậu…! Hừ, được rồi, để tôi xem xem các người nên cơm cháo gì!”
“… …”
Hai người họ sau đó cũng không nói thêm gì nữa. Khương Na thấy Xích Ly mặt sa sầm lại bỏ đi là biết ông ta không thương thảo được gì với Mạc Phong.
Mọi người đều nhìn về phía tháp Pháp.
Trương Phong đã vào đó hai tiếng rồi, nhưng đèn ở tầng một không hề sáng lên. Điều đó có nghĩa hắn còn chưa qua nổi ải một.
“Cậu ta vào đó bao lâu rồi?”, Mạc Phong hỏi.
Vì điện thoại đã hỏng nên giờ Mạc Phong gần như mất hết khái niệm về thời gian.
Khương Na nhìn mặt trời đang dần lặn xuống trên bầu trời, điềm nhiên cười đáp: “Đã khoảng hai tiếng trôi qua rồi, người bạn này của anh có ổn không đây?”
“Tôi tin cậu ấy!”, Mạc Phong bình tĩnh đáp.