Chương 940
Cảm giác khi chạm vào khuôn mặt đó vô cùng chân thực, mềm mại.
Trương Phong lúc này có chút sững sờ, rốt cuộc đây là hiện thực hay những thứ hắn trải qua trước đó mới là hiện thực?
Trái tim như đã chết của hắn bỗng lại rạo rực trở lại.
“Đừng! Đừng rời xa anh! Vĩnh viễn xin đừng rời xa anh!”, Trương Phong ôm chặt lấy Liễu Như Yên.
Thế nhưng hình bóng Liễu Như Yên lại dần dần biến mất.
Trương Phong đang ôm lấy một khoảng không, còn hình bóng người ban nãy đã biến mất như một làn gió.
“Như Yên! Như Yên! Em ở đâu vậy?”
Lúc này, đột nhiên những tiếng còi xe cứu thương ngày càng lớn dần.
Những chiếc xe cứu hộ đi về phía Trương Phong đang đứng. Trương Phong lúc này như nhận ra điều gì đó: “Đây là cổng trường đại học Sư phạm, đằng trước là đại lộ phía Đông Giang Bắc, ngày 24 tháng 6 sinh nhật mình, Như Yên đã…!”
Trương Phong không dám nghĩ tiếp nữa, lập tức chạy thật nhanh theo sau chiếc xe cứu hộ. Quả nhiên, ở đó có rất nhiều người đang bu lại xung quanh.
Ít cũng phải có khoảng hai ba chục người đang bu lại xem, trên mặt đất còn có một vũng máu.
“Như Yên!”, Trương Phong vội vã lao lên phía trước, hắn đẩy đám người đang ngáng đường mình ra.
Người nằm trong vũng máu kia chính là bạn gái Trương Phong – Liễu Như Yên.
Cảm giác đau đớn thấu trời khi mất đi người mình yêu thương phải trải qua một lần đã là cực hình, tại sao lại bắt hắn trải qua điều đó tới hai lần?
Hơn nữa cảm giác mỗi lần đều vô cùng chân thực, như thể đang nhắc nhở Trương Phong rằng hắn đã hại chết người mình yêu thương nhất rồi!
Ngũ Tệ Tam Khuyết chết tiệt! Số mệnh chết tiệt!
Trương Phong ngửa đầu lên trời giận dữ gầm lên: “Đời này kiếp này ông đây không muốn làm Đạo sĩ!”
Đột nhiên, bốn bề xung quanh lại chìm vào bóng tối, chỉ còn lại tiếng khóc thút thít của Trương Phong.
Cảnh tượng ban nãy biến mất, quay lại với thực tại trên đỉnh ngọn tháp.
Một cụ già từ trong đám người kia bước ra nhìn Trương Phong đang quỳ dưới đất khóc thút thít rồi khẽ lắc đầu nói: “Đúng là anh hùng không qua được ải mỹ nhân! Chàng trai trẻ, hay là cậu ở lại đây, gia nhập Bát Linh Lung với bọn ta! Thế giới hỗn loạn này đã khiến cậu quá mệt mỏi rồi, tại sao phải tự ép bản thân mình như vậy chứ?”
“Bát Linh Lung? Ở lại đây?”, Trương Phong quỳ trên mặt đất lẩm bẩm, giọng hắn lúc này đã hơi run rẩy.
… …
Lúc này bên ngoài ngọn tháp.
Đến ải cuối cùng, không giống như dự liệu của Mạc Phong, anh tưởng Trương Phong sẽ vượt ải sau hai phút, nhưng giờ đã hai mươi phút trôi qua mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
“Quả nhiên là ải cuối, đã hai mươi phút rồi mà không có động tĩnh gì! Cũng không có dấu hiệu là đèn sắp sáng, thiếu chủ nói xem Trương Phong này liệu có qua được không?”, Triệu Vô Cực khoanh tay trước ngực thở dài.
Sở Nam Thiên bên cạnh cũng lắc đầu nói: “Không biết! Đã là ải cuối rồi, chắc chắn sẽ gặp phải thứ không dễ đối phó! Tôi còn tưởng cậu ta sẽ qua ải cuối cùng với thời gian ngắn nhất, nhưng xem ra đã có phiền phức rồi. Nếu không thì sao lâu vậy mà không có động tĩnh gì chứ?”
Mạc Phong cũng khoanh tay trước ngực đăm chiêu nhìn về phía đỉnh ngọn tháp hỏi: “Người canh giữ tầng trên cùng của tháp là ai?”
“Là đệ nhất tướng thuật đại sư của Miêu Cương – trưởng lão Linh. Nghe nói pháp thuật của vị trưởng lão này có thể chọc thủng phòng tuyến mạnh mẽ nhất, chạm vào nỗi đau sâu thẳm nhất trong lòng mỗi con người! Năm đó cũng có người đã lên đến tầng thứ 7, mặc dù đã qua được ải rồi nhưng lại tự vẫn bằng cách nhảy từ trên đỉnh tháp xuống! Không ai biết người đó đã trải qua những gì, hoặc trưởng lão Linh đã cho anh ta thấy những gì!”, Khương Na tựa lưng vào chú hổ răng kiếm, đưa tay nghịch vài sợi tóc rồi điềm nhiên nói.
Có lẽ màn quyết đấu này sẽ vô cùng hấp dẫn. Một bên là tướng thuật đại sư lợi hại nhất Nam Khương, một bên là tướng thuật sư tài hoa của núi Long Hổ. Nếu không phải bản thân không thể vào trong tháp thì Mạc Phong cũng rất muốn lên đó hóng hớt, xem hai nhân vật đỉnh của chóp này tỷ thí với nhau.
“Ý cô là Trương Phong sẽ nhảy từ đỉnh tháp xuống sao?”