Chương 947
Khương Na liếc nhìn rồi hừ giọng: “Có cần thiết không? Ngoài Xích Ly ra thì còn ai được chứ? Mà dù không phải ông ta thì cũng sẽ là kẻ thù, mà đã không thể tiêu diệt được đối phương ngay lập tức thì tôi biết cũng để làm gì?”
“…”, Anh khẽ co giật khóe miệng. Suy nghĩ của cô gái này mạnh mẽ tới như vậy sao?
Vì vậy đừng bao giờ động vào loài động vật mà một tháng dù có mất máu một lần cũng không chết này!
Trương Phong nhìn bàn ăn, rồi lại nhìn Mạc Phong với vẻ bất lực: “Anh Mạc, không ăn được à?”
“Không sợ chết thì ăn”, Mạc Phong cười xùy.
Khương Na cũng cảm thấy tò mò bèn quay qua nhìn anh: “Sao anh biết đồ ăn bị hạ độc vậy?”
“Đoán thôi mà! Lừa hắn một chút, không ngờ hắn lại có tật giật mình, bỏ chạy ngay lập tức, vậy càng chứng tỏ là sợ hãi. Tôi không cần nói nữa đúng không?”
“…”
Đám đông cảm thấy cạn lời.
Con đường dài nhất là con đường lừa gạt. Xem ra kẻ làm việc xấu thì lời nói và biểu cảm sẽ khác người bình thường. Có lẽ cái tên vừa chết kia cũng không ngờ rằng, hóa ra Mạc Phong lừa hắn.
Nếu như hắn bình tĩnh hơn thì không biết chừng đã thành công rồi.
Giờ xem ra đến những thứ cơ bản như đồ ăn cũng bị hạ độc, dù không chết ngay nhưng cũng không thể sống nổi đến ngày mai khi xông vào tòa tháp.
Khương Na bước tới trước nhìn số bột tàn dư vẫn còn trên thức ăn, nhúm một ít và vê lại: “Âm Dương Tán! Ha ha, đủ độc ác đấy!”
“Âm Dương tán sao? Lợi hại lắm à”, Mạc Phong nhún vai khẽ cười.
Trương Phong ngồi bên cạnh tiếp lời: “Âm Dương Tán không đáng sợ, nếu người bình thường ăn thì cũng chỉ bị đau bụng hai ba ngày! Nhưng người luyện võ mà ăn phải, vận công mạnh thì độc tố sẽ nhanh chóng lan khắp cơ thể. Một khi vận công thì ngay cả thần tiên cũng không thể cứu vãn được. Trúng độc cho tới khi độc tố phát ra chưa tới một phút!”
“Ồ! Vậy là cố tình chuẩn bị cho chúng ta rồi!”
Mạc Phong vừa cười vừa gắp một đũa thức ăn.
“Anh Mạc!”
“Thiếu chủ!”
Khương Na cũng vội vàng ngăn lại: “Anh điên à? Biết có độc còn ăn sao? Ngày mai không muốn sống nữa phải không?”
Vụt!
Anh giậm chân xuống, một luồng khi bùng lên, anh vừa ăn vừa vận công.
Nhưng không những anh không bị phát độc mà khí tức càng lúc càng mạnh hơn.
“Ấy! Không phải chứ, anh không sao à?”, Trương Phong hỏi với vẻ khó hiểu bèn cầm đũa định gắp thức ăn.
Khương Na chộp tay hắn: “Đừng ăn, anh không giống anh ấy. Cơ thể anh ấy sinh ra đã miễn dịch với độc dược rồi!”
“Ông đây từ xưa tới giờ chưa bao giờ bị trúng độc. Hạc Đỉnh Hồng mà ở trước mặt tôi còn chẳng khác gì viên kẹo nữa là!”, Mạc Phong vừa ăn vừa châm chọc.
Khương Na cảm thấy vô cùng tò mò: “Cơ thể miễn dịch bẩm sinh hiếm có vô cùng. Cơ thể họ từ nhỏ đã khác người bình thường, rốt cuộc anh tới từ đâu?”
“Cô muốn biết à? Tối nay tôi tới phòng cô nói chuyện nhé!”
“…”
Vừa rồi cô còn cảm thấy có chút kỳ vọng với gã này thì giờ kỳ vọng đó lập tức biến mất.
Mạc Phong ăn uống no nê, những người khác chỉ biết đứng nhìn. Cũng hết cách. Khương Na phải làm lại đồ ăn. Đã lâu rồi Nam Khương không thể thu hoạch gạo nên họ chỉ có thể ăn cá và chút đồ rừng.
Cũng không biết cô bắt được hai con thỏ ở đâu, môi trường sinh thái của Nam Khương quá tốt, thỏ trong rừng lúc nhúc thành ổ, khắp núi đều có. Nếu như không ăn thì đám vỏ cây sẽ bị chúng gặm sạch.
Vì vậy dù hai năm qua không thu hoạch được nhiều gạo nhưng vẫn có thể dùng thứ khác để thay thế.
Còn nếu không thể chịu được nữa thì phải ra trấn bên ngoài mua gạo về ăn.
Mười tám trại của Nam Khương không thiếu gì ngoài vàng. Họ thường kéo cả xe vàng ra ngoài đổi lấy một trăm xe gạo kéo về. Những ngày này họ sống như vậy. Nhưng mặt đất cứ khô hạn kéo dài thế này cũng không phải là cách hay.
Vấn đề nội bộ Nam Khương không giải quyết nhanh thì những việc khác cũng sẽ bị ngưng trệ.